July 25, 2012
Since the adoption of a new policy towards the United States,
which led to the creation of a special New Delhi-Washington defense
relationship, India has to address a crucial question: How to develop
relations with countries that are part of the Shanghai Cooperation
Organization (SCO), at the helm of which stand China and Russia. Much
will be affected by the policy choices India makes. At stake is not only
the strategic balance in Asia over the next decade but the evolving
multipolar structure of the international system.
For some observers, the SCO (whose founding members are China,
Kazakhstan, Kyrgyzstan, Russia, Tajikistan and Uzbekistan) is little
more than a discussion forum, an organizational shell devoid of concrete
content, whose existence is based on the abstract and implausible
geopolitical assumption that there is such a thing as a Eurasian
geopolitical reality.
The fears of those who see it as a sort of counterpart to NATO appear
unjustified, since the road leading to the creation of a true Eurasian
military alliance is full of obstacles. Nevertheless, the SCO has the
potential to become a strategic focal point in Asia, where players think
more and more in terms of an emerging “new Cold War.” The SCO’s
distinctive feature is that it is positioning itself to be a rival of
U.S. power in the region and beyond. This does not necessarily mean that
all countries belonging to the SCO are hostile to U.S policy.
Nevertheless, the SCO’s existence is undoubtedly based on the belief
that East and Central Asia do not need to be under an American umbrella
to achieve stability and development. This is a rather strange belief,
however, considering that all other formal and informal regional Asian
associations accept the U.S. presence on their soil.
The fact that the June 2011 SCO summit in Astana (Kazakhstan) put the
full membership of India (then and still to this day having observer
status) on the agenda was therefore a significant gesture. Few can doubt
that India and the U.S. seek very strongly to maintain harmonious
relations in the short and medium term. But this intention alone does
not diminish the major dilemma facing Indian politicians of every
political orientation: How to align with American foreign policy
positions, and gain maximum benefits from this (for example, cooperation
in the nuclear field), without being partially subordinated to the U.S
on the international scene. A relationship of subordination, however
limited, would collide with the role of a great power that India wants
more and more to assume in the world. Playing the role of a great power
is no longer just a political aspiration; it is perceived as an economic
and financial necessity in New Delhi.
During her July 20, 2011 visit to Chennai (a symbolic city
representing friendship between the two countries), U.S. Secretary of
State Hillary Clinton told India that “it’s time to lead.” She explained
that the Obama administration wishes to create a partnership “for the
new century,” one which would stabilize Asia and bridle the growing
dominance of China. She also said that the U.S. is “committed to a
strong, constructive relationship between India, the United States and
China” (Reuters, July 20, 2011). But these calls and wishes,
particularly significant because they were made while relations between
the U.S. and Pakistan were, and still are, strained, have not yet proven
enough to push India into making a definite choice of partner between
the U.S and the SCO.
India, which the U.S. sees as a trusted ally in South East Asia, must
be fully aware that its special relationship with Washington serves the
primary purpose of helping the Americans in Afghanistan, spreading
Western values and principles in Asia (beginning with representative
democracy) and defending U.S. strategic interests.
In other words, Washington’s growing influence on New Delhi amounts
to an American reinterpretation of India’s “Look East Policy” launched
in 1991. This slogan is now being supported by the Obama administration
as a key component in the “New Cold War,” which entails containing China
and achieving stability in South and East Asia by increasing engagement
with Japan and India, two pro-American countries, through military and
economic cooperation.
However, the hard fact is that many in New Delhi have other ambitions
for their country, as they believe that in a few decades India will
take the first place in the world in terms of GDP growth and
developmental level. Indian opinion makers are now competing with one
another to make the best arguments for the need to substitute a regional
power mentality among policymakers and politicians for a great power
one. Since India – so the reasoning of Indian opinion makers and
politicians goes – is about to become a global economic power, from an
economic standpoint, it must also become a global political power, on a
par with China. It indeed makes sense that only by breaking the shell of
its proverbial introversion will India be able to prompt the further
economic growth necessary to achieve such a goal. But on this point the
gap between the Indian and American positions is wide, and will prove
difficult to bridge.
Diplomatic alignment between India and the U.S. cannot hide all the
divergences existing between them. One of these is New Delhi’s refusal –
not yet fully digested in Washington – to boost its air offensive
capabilities by purchasing the latest generation of American jet
fighters. India, which covers 12% of its oil needs with imports from
Iran, is also unwilling to follow the White House in its intransigent
stance towards Iran’s nuclear program, as it sees sanctions as a serious
threat to the continuity of its energy supply. Such frictions can be
overcome, however, there may be much more profound disagreements on the
horizon, linked to the fact that China is India’s main trading partner
(and will become an even larger one in the future). Also, India, like
China, sees a need for a major overhaul of the international security
and economic system imposed by the West since World War II. Like the
other members of BRICS (Brazil, Russia, India, China, and South Africa),
they feel their voice is unheard in this system.
There are many reasons for New Delhi to doubt that an Indo-American
rapprochement is the best choice for its foreign policy. India’s request
to join the SCO presumably is a reflection of such misgivings. For
instance, geopolitical contiguity may push New Delhi and Beijing to
deepen their strategic relations in order to secure their energy
supplies. Regardless of what that may imply for neighboring countries’
navigation rights, the two Asian giants share strategic interests in
ensuring stability in the South China Sea, although New Delhi has paid
little attention to Chinese claims of sovereignty over this disputed
sea.
What actually matters most for New Delhi is the establishment of a
stable relationship with Beijing, one which would provide for an
adequate network of pipelines and achieve a level-playing field for both
countries’ economic and political penetration of the Middle East and
Africa, perhaps as a joint effort to counter the oil producers’ current
power.
Moreover, there is a natural convergence between some of India’s
national interests and the priorities of the SCO. Since its inception
eleven years ago, the SCO has focused on fighting three insidious “evil
forces”: terrorism, separatism and religious extremism. Such SCO
priorities are extremely appealing to India, which is interested in
coordinating its own efforts to fight terrorism (such as conducting
military exercises) with reliable partners and exchanging information
with its neighbors’ interior ministries and intelligence agencies.
The proposed SCO Free Trade Area, which should be in place by 2020
and economically unite all members of the SCO, is also most attractive
to New Delhi, perhaps even more than Washington’s offer to admit India
to the Asia-Pacific Economic Cooperation (APEC) forum. However, the main
obstacle India faces is finding ways to square the circle about
Afghanistan, since it is in favor of creating permanent U.S. military
bases in that country after 2014. The SCO adamantly opposes such plans.
It is worth mentioning that Afghanistan applied for SCO observer status
at the Astana summit.
India’s accession to the SCO would certainly be construed by many as a
setback for Washington. But such a conclusion is not so obvious. If
well managed, a change towards a greater degree of multipolarity in Asia
could actually benefit the U.S. in two fundamental ways. First,
Washington could more easily penetrate Central Asia through India.
Second, it could use its influence on India to prevent Iran, which has
already applied for upgrading its observer status to full membership,
from acceding to the SCO.
http://www.eurasiareview.com/25072012-india-the-sco-and-potential-shift-in-the-asian-axis-of-power-analysis/
About the author:
Richard Rousseau is Associate Professor and Chairman of the
Department of Political Science and International Relations at Khazar
University in Baku, Azerbaijan. He teaches on Russian politics, Eurasian
geopolitics, international political economy and globalization. He can
be reached at rrousseau9@hotmail.com or rrousseau@khazar.org
Kể từ khi
thông qua chính sách mới đối với Mỹ dẫn đến việc thiết lập mối quan hệ
quốc phòng đặc biệt, Ấn Độ phải giải quyết một vấn đề quan trọng là làm
thế nào để đồng thời phát triển mối quan hệ với Trung Quốc và Nga.
Các
lựa chọn chính sách của Ấn Độ sẽ ảnh hưởng lớn đến tình hình. Và quyết
định của Ấn Độ không những tạo nên sự cân bằng chiến lược ở châu Á trong
thập kỷ tới mà cả cơ cấu đa phương của hệ thống quốc tế. Một số nhà
quan sát cho rằng SCO (gồm 5 nước thành viên sáng lập là Trung Quốc,
Cadắcxtan, Cưrơgưxtan, Nga, Tátgikixtan và Udơbêkixtan) chẳng khác nào
một diễn đàn thảo luận, một tổ chức không có nội dung cụ thể và tồn tại
trên cơ sở địa chính trị không hợp lý và trừu tượng. Nỗi lo ngại của một
số người coi SCO như một đối trọng với NATO dường như vô lý, bởi vì con
đường dẫn đến việc thành lập một liên minh quân sự Á-Âu thực tế sẽ có
nhiều trở ngại. Nhưng SCO có khả năng trở thành tâm điểm chiến lược ở
châu Á - nơi các nhà phân tích dự đoán đang xuất hiện “cuộc Chiến tranh
Lạnh mới”. Đặc điểm nổi bật của SCO là tổ chức này đang tìm cách trở
thành một đối thủ cạnh tranh với sức mạnh Mỹ ở trong và ngoài khu vực.
Điều này không có nghĩa tất cả các nước thành viên SCO đều thù địch với
chính sách của Mỹ. Nhưng rõ ràng sự tồn tại của SCO được dựa trên cơ sở
niềm tin rằng khu vực Đông và Trung Á không cần dựa vào Mỹ mà vẫn đạt
được sự ổn định và phát triển. Nhưng đây là một niềm tin khác thường,
bởi vì thực tế tất cả các hiệp hội chính thức và không chính thức ở khu
vực châu Á đều chấp nhận sự hiện diện của Mỹ trên lãnh thổ của họ. Tháng
6/2011, hội nghị thượng đỉnh SCO tại Axtana của Cadắcxtan đưa tư cách
thành viên đầy đủ của Ấn Độ (trước đó và cho đến nay vẫn chỉ là tư cách
quan sát viên) vào chương trình nghị sự là một cử chỉ quan trọng. Ít
người có thể nghĩ rằng Ấn Độ và Mỹ sẽ tìm cách duy trì mạnh mẽ các mối
quan hệ hài hòa trong giai đoạn ngắn và trung hạn. Nhưng chỉ riêng ý
định này không hạn chế được tình trạng tiến thoái lưỡng nan lớn đang đặt
ra đối với các chính trị gia đại diện cho tất cả các xu hướng chính trị
tại Ấn Độ: Làm thế nào để phù hợp với quan điểm chính sách đối ngoại
của Mỹ và đạt được lợi ích tối đa từ mối quan hệ này, ví dụ hợp tác
trong lĩnh vực hạt nhân, mà không bị phụ thuộc Mỹ trên trường quốc tế.
Một
mối quan hệ lệ thuộc, tuy hạn chế, sẽ mâu thuẫn với vai trò của một
cường quốc mà Ấn Độ mong muốn đạt được nhiều hơn nữa trên thế giới. Đóng
vai trò của một cường quốc không những chỉ là khát vọng chính trị mà cả
kinh tế và tài chính ở Niu Đêli. Trong chuyến thăm Chennai ngày
20/11/2011, một thành phố biểu tượng cho tình hữu nghị giữa Mỹ và Ấn Độ,
Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton tuyên bố với Ấn Độ rằng: "Để trở thành
nước lãnh đạo chỉ là vấn đề thời gian." Bà cho biết Chính quyền Obama
muốn xây dựng mối quan hệ đối tác "cho thế kỷ mới” - một mối quan hệ sẽ
ổn định châu Á và kiềm chế sự thống trị ngày càng tăng của Trung Quốc.
Bà Clinton cũng khẳng định Mỹ "cam kết với mối quan hệ có tính xây dựng
và mạnh mẽ giữa Ấn Độ, Mỹ và Trung Quốc". Nhưng những lời kêu gọi và
mong muốn đó - đặc biệt quan trọng vì chúng được đưa ra trong lúc mối
quan hệ giữa Mỹ và Pakixtan vẫn căng thẳng - chưa đủ để thúc đẩy Ấn Độ
quyết định lựa chọn đối tác rõ ràng giữa Mỹ và SCO. Ấn Độ, được Mỹ coi
là một đồng minh tin cậy ở khu vực Nam Á, phải nhận thức đầy đủ rằng mối
quan hệ đặc biệt của họ với Oasinhtơn chủ yếu nhằm mục đích giúp Mỹ ở
Ápganixtan, truyền bá các giá trị và các nguyên tắc của phương Tây ở
châu Á (bắt đầu bằng nền dân chủ đại diện) và bảo vệ các lợi ích chiến
lược của Mỹ. Nói cách khác, ảnh hưởng ngày càng tăng của Oasinhtơn đối
với Niu Đêli sẽ tác động đến "Chính sách Hướng Đông" của Ấn Độ được công
bố năm 1991. Khẩu hiệu này hiện đang được Chính quyền Obama hỗ trợ như
một phần quan trọng trong "cuộc Chiến tranh Lạnh Mới" nhằm ngăn chặn
Trung Quốc và đạt được sự ổn định ở Nam và Đông Á bằng cách tăng cường
can dự với Nhật Bản và Ấn Độ - hai nước thân Mỹ thông qua hợp tác quân
sự và kinh tế. Tuy nhiên, thực tế khó khăn là nhiều người ở Niu Đêli có
những tham vọng khác cho đất nước của họ, bởi vì họ tin rằng trong một
vài thập kỷ tới, Ấn Độ sẽ là nước đứng đầu thế giới về tăng trưởng GDP
và mức độ phát triển. Các nhà phân tích của Ấn Độ đang cạnh tranh với
nhau để đưa ra các lý lẽ tốt nhất về sự cần thiết phải thay thế tâm lý
của một cường quốc khu vực trong số các nhà hoạch định chính sách và các
chính trị gia bằng một tâm lý cường quốc toàn cầu. Theo một quan điểm,
để Ấn Độ trở thành một cường quốc kinh tế toàn cầu, nước này cũng phải
trở thành một cường quốc chính trị toàn cầu ngang tầm Trung Quốc.
Thực
tế, chỉ bằng cách từ bỏ xu hướng hướng nội, Ấn Độ mới thúc đẩy tăng
trưởng kinh tế hơn nữa để đạt được một mục tiêu như vậy. Nhưng ở thời
điểm này khoảng cách giữa vị thế của Ấn Độ và Mỹ khá rộng, và tỏ ra khó
có thể hàn gắn. Liên kết ngoại giao giữa Ấn Độ và Mỹ không thể che đậy
tất cả những khác biệt hiện tại giữa hai nước. Một trong số những khác
biệt đó là Niu Đêli không tăng cường các khả năng tấn công trên không
bằng cách mua các máy bay chiến đấu thế hệ mới nhất của Mỹ. Ấn Độ cũng
không sẵn sàng ủng hộ quan điểm cứng rắn của Nhà Trắng đối với chương
trình hạt nhân của Iran, vì Niu Đêli coi các biện pháp cấm vận như một
mối đe dọa nghiêm trọng đến việc Iran tiếp tục cung cấp năng lượng cho
Ấn Độ (Hiện nay Niu Đêli nhập khẩu dầu lửa từ Iran chiếm 12% tổng nhập
khẩu năng lượng từ nước ngoài). Những xích mích này có thể khắc phục,
nhưng hai bên có thể còn những bất đồng sâu sắc hơn liên quan đến thực
tế: Trung Quốc là đối đối tác thương mại chính của Ấn Độ và sẽ trở thành
một đối tác thậm chí lớn hơn trong tương lai. Ngoài ra, cũng như Trung
Quốc, Ấn Độ nhận thấy hệ thống an ninh và kinh tế quốc tế, bị phương Tây
áp đặt từ Chiến tranh Thế giới thứ II, cần được cải tổ. Và tương tự các
nước thành viên khác của BRICS (Braxin, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc và Nam
Phi), các quan chức Ấn Độ cảm thấy tiếng nói của họ không có trọng lượng
trong hệ thống quốc tế này. Niu Đêli có nhiều lý do để nghi ngờ việc
nối lại mối quan hệ hữu nghị Ấn Độ-Mỹ là lựa chọn tốt nhất cho chính
sách đối ngoại của Ấn Độ. Vì vậy có lẽ đề nghị tham gia SCO của Ấn Độ đã
thể hiện những mối nghi ngại đó. Ví dụ, sự gần gũi địa chính trị có thể
thúc đẩy Niu Đêli và Bắc Kinh làm sâu sắc thêm các mối quan hệ chiến
lược nhằm đảm bảo các nguồn cung cấp năng lượng của hai nước. Bất chấp
những gì có thể tác động đến các quyền trên biển của các nước láng
giềng, hai gã khổng lồ châu Á sẽ chia sẻ các lợi ích chiến lược trong
việc bảo đảm ổn định ở Biển Đông, mặc dù lâu nay Niu Đêli ít quan tâm
các tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc về vùng biển tranh chấp này. Thực
tế, vấn đề quan trọng nhất đối với Niu Đêli là thiết lập mối quan hệ ổn
định với Bắc Kinh - đối tác sẽ tạo ra một mạng lưới đường ống dẫn dầu
thích hợp và tạo nên một sân chơi cho hai nước thâm nhập kinh tế và
chính trị tại Trung Đông và châu Phi, có lẽ như một nỗ lực chung nhằm
chống lại sức mạnh hiện nay của các nước sản xuất dầu lửa.
Hơn
nữa, một số lợi ích quốc gia của Ấn Độ và những ưu tiên của SCO có sự
hội tụ tự nhiên. Kể từ khi thành lập cách đây 11 năm, SCO chú trọng
chống lại 3 “lực lượng độc ác" xảo quyệt gồm: chủ nghĩa khủng bố, chủ
nghĩa ly khai và chủ nghĩa cực đoan tôn giáo. Những ưu tiên như vậy của
SCO cực kỳ hấp dẫn với Ấn Độ - hiện rất quan tâm phối hợp các nỗ lực
trong nước (chẳng hạn như tiến hành các cuộc diễn tập quân sự) với các
đối tác đáng tin cậy nhằm chống khủng bố. Khu vực Thương mại Tự do SCO,
sẽ có hiệu lực vào năm 2020 và thống nhất kinh tế của tất cả các thành
viên SCO, cũng là vấn đề hấp dẫn nhất đối với Niu Đêli và có lẽ hơn
nhiều so với đề nghị của Oasinhtơn cho phép Ấn Độ tham gia diễn đàn Hợp
tác Kinh tế châu Á-Thái Bình Dương (APEC). Nhưng trở ngại chính mà Ấn Độ
vấp phải là tìm các biện pháp không can dự vào Ápganixtan, bởi vì điều
đó sẽ có lợi cho việc xây dựng các căn cứ quân sự lâu dài của Mỹ ở
Ápganixtan sau năm 2014. SCO cương quyết phản đối các kế hoạch này. Và
thực tế, Ápganixtan đã đề nghị quy chế quan sát viên của SCO tại hội
nghị thượng đỉnh Axtana. Các nhà phân tích chắc chắn coi vấn đề Ấn Độ
tham giaSCO là thất bại của Oasinhtơn. Nhưng kết luận như vậy sẽ không
rõ ràng lắm. Nếu được quản lý tốt, thực tế sự thay đổi hướng tới mức độ
đa cực lớn hơn ở châu Á có thể sẽ mang lại nhiều lợi ích cho Mỹ theo hai
cách cơ bản: Thứ nhất, Oasinhtơn có thể dễ dàng thâm nhập Trung Á thông
qua Ấn Độ. Thứ hai, Mỹ có thể sử dụng ảnh hưởng của họ đối với Ấn Độ để
ngăn chặn Iran - quốc gia đã làm đơn đề nghị SCO nâng cấp vị thế của
nước này từ quan sát viên trở thành thành viên đầy đủ của SCO trong
tương lai./.
Viết Tuấn (gt)