Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

14. Lãng phí chi tiêu

Ảnh minh họa
LTS. Trên thế giới, có lẽ không có nước nào không chủ trương tiết kiệm, chống lãng phí, vì một lẽ đơn giản là sử dụng mọi nguồn lực cho sự phát triển một cách hiệu quả, mang lại nhiều giá trị gia tăng cho nền kinh tế. Ngày nay, khi cuộc khủng hoảng kinh tế đang lan rộng tại nhiều nước, khẩu hiệu “thắt lưng buộc bụng” được đề cao, thì yêu cầu tiết kiệm, chống lãng phí càng trở nên bức bách. Để “Tiết kiệm là quốc sách” được thực hiện trong thực tế, TG&VN xin gửi tới bạn đọc chùm Bài chủ này.

Việt Nam đang chủ trương tái cơ cấu nền kinh tế, đổi mới mô hình tăng trưởng, chuyển từ tăng trưởng theo chiều rộng sang phát triển theo chiều sâu, chú trọng nâng cao hiệu quả và sức cạnh tranh của nền kinh tế; nói cách khác, cũng là sử dụng các nguồn lực một cách tiết kiệm, chống lãng phí, nhằm đạt hiệu quả cao hơn, phát triển bền vững hơn. Từ nhiều năm nay, khẩu hiệu “Tiết kiệm là quốc sách” đã được đề ra và thực hiện. Trong thời kỳ phát triển mới, khẩu hiệu này cần được quán triệt tốt hơn nữa trong thực tế.
Những dạng lãng phí phổ biến
Trong đời sống kinh tế hiện nay, có thể thấy đang có nhiều biểu hiện lãng phí trên nhiều mặt, ngay trong cơ quan nhà nước cũng như trong một bộ phận dân cư. Có thể tập trung vào những lãng phí trong bốn lĩnh vực chủ yếu như sau: lãng phí đất đai và tài nguyên; lãng phí tiền vốn; lãng phí nhân tài và lãng phí thời gian. Trong các lĩnh vực ấy, mức độ nghiêm trọng có khác nhau, song phải chăng lãng phí nhân tài là loại lãng phí nghiêm trọng nhất, vì ở thời đại nào, với quốc gia nào, sự phát triển thịnh vượng vẫn phải dựa trên nền tảng trí thức, do đó không thể không trọng dụng và phát huy tối đa nguồn nhân lực, đặc biệt là nhân tài.
Xin phác họa những dạng lãng phí chủ yếu:
Về đất đai, ai cũng biết nước ta đất hẹp, người đông, dân số tăng nhanh, bình quân ruộng đất không nhiều, cho nên càng cần phải sử dụng đất đai hết sức tiết kiệm. Thế nhưng, trong thực tế nước ta, nhiều năm nay, không ít dẫn chứng đã nói lên đất đai là một lĩnh vực bị sử dụng lãng phí nhất, tham nhũng nhiều, mất mát nhiều.
Trong quá trình công nghiệp hóa, hiện đại hóa, việc chuyển đất nông nghiệp sang các hoạt động phi nông nghiệp, xây dựng công nghiệp, đô thị,… là tất yếu, song đã có những khu kinh tế, khu công nghiệp hình thành mà tỷ lệ lấp đầy còn thấp, chỉ khoảng 50 – 60%; có những quy hoạch “treo” hàng năm, thậm chí đến chục năm. Lại có những sân golf được đặt tại những ruộng lúa nước có năng suất cao. Có thể thấy, nhiều công trình có thể sử dụng đất đồi núi song lại nhằm vào đất lúa, nhất là ở đồng bằng sông Hồng, đồng bằng sông Cửu Long.
Cùng với lãng phí đất đai, lãng phí tài nguyên dưới dạng xuất khẩu thô, chưa qua sơ ché, cũng đang là một dạng “bóc ngắn cắn dài” lãng phí tài nguyên, làm nghèo đất nước.
Vốn nhà nước cũng đang là một lĩnh vực được sử dụng kém hiệu quả, thể hiện trong chi tiêu ngân sách nhà nước và các nguồn vốn do Nhà nước chi phối. Có thể thấy, trong công sở, những cơ quan nhà nước, doanh nghiệp nhà nước, thói tiêu hoang, xài hoang càng nghiêm trọng hơn. Một số biểu hiện dễ nhận thấy của việc tiêu xài tiền từ ngân sách: xây dựng trụ sở đồ sộ nguy nga, trang thiết bị đắt tiền (và thay mới liên tục, thanh lý ngay cả khi còn tốt), điện nước và điện thoại thì thoải mái dùng, rồi hội họp ăn uống tiếp khách, đi công tác nước ngoài liên miên… Đó là vì người ta tiêu “tiền chùa”, tiền từ ngân sách nhà nước, từ tiền đóng thuế của người dân.
Nhưng lãng phí trong chi thường xuyên từ nguồn ngân sách nhà nước chưa thấm tháp gì nếu so với những lãng phí trong lĩnh vực đầu tư công. Thời gian gần đây, nhiều nghiên cứu đã cho thấy lĩnh vực đầu tư công đang được sử dụng dàn trải, chồng chéo, hiệu quả thấp. Trong thực tế, có nhiều công trình xây dựng bằng nguồn vốn nhà nước như các nhà máy đường, xi măng, gạch, chế biến nông sản, nhiều công trình cảng biển, bến bãi, v.v… song sử dụng không hết công suất; những công trình công cộng như chợ không có người họp, cầu vượt không có người đi… Có những nhà máy sử dụng công nghệ cũ, năng suất thấp lại tiếu hao nhiều nhiên liệu. Nhiều công trình thất thoát, lãng phí tính ra đến hàng trăm tỉ, hàng triệu đôla Mỹ.
Đầu tư công thiếu quy hoạch, kiểm soát cũng là mảnh đất nảy sinh nhiều tiêu cực, tham nhũng, thất thoát vốn đầu tư (mà thực chất là sự đóng góp của dân thông qua các khoản thuế), giảm niềm tin của xã hội vào sự điều hành của Nhà nước. Hiệu quả thấp rõ nhất là trong việc đầu tư (hệ số ICOR của đầu tư công thường lên đến 7 hoặc 8, cao hơn rất nhiều đầu tư tu nhân) cũng như trong việc sử dụng vào sản xuất, kinh doanh. Vấn đề là đã có cơ chế đặt ra, nhưng khi thực hiện thì không nghiêm túc: từ khâu lập dự án, thẩm định, cấp vốn, thi công, giám sát… đến hoàn công, đưa vào sử dụn, qua nhiều cấp, nhiều khâu mà vẫn thất thoát, vẫn lãng phí!
Lãng phí nhân tài cũng đang là một dạng lãng phí lớn có tác động đến toản bộ hoạt động của xã hội rất đáng quan tâm. Trải qua 25 năm đổi mới, chúng ta đã có một đội ngũ khá đông đảo những trí thức trong các ngành khoa học kỹ thuật và khoa học xã hội nhân văn có tâm huyết với đất nước, có tài năng (có lĩnh vực có thể so sánh ngang ngửa với thế giới); có đội ngũ doanh nhân đang nỗ lực phát huy trí tuệ vượt qua khó khăn, phát triển sản xuất kinh doanh; v.v… Trong lĩnh vực nào, chúng ta cũng đang có những nhân tài có thể có những đóng góp có giá trị vào sự phát triển của đất nước.
Thế nhưng, nhiều nghiên cứu đã cho thấy nhân tài chưa được sử dụng, cũng chưa được trọng dụng và phát huy, rõ nhất là trong khu vực nhà nước. Lãng phí nhân tài có ảnh hưởng không nhỏ đến nhiều mặt của công cuộc phát triển đất nước, từ thu hút chất xám vào việc hoạch định thể chể chính sách phát triển đất nước đến ứng dụng khoa học, công nghệ trong các hoạt động sản xuất, kinh doanh.
Lãng phí thời gian tuy không đo đếm được mất mát bằng con số cụ thể, nhưng việc chậm trễ, kéo dài, lãng phí thời gian có thể gây ra những mất mát không thể bù đắp được. Đó có thể là những quyết định không kịp thời, không nắm bắt được thời cơ, để thời cơ vuột mất; vì thời gian là sức mạnh; mất thời cơ cũng tức là mất cơ hội có thêm nguồn lực cho phát triển. Có thể ví dụ một thời cơ hiện nay mà Việt Nam có thể tận dụng: đó là do lũ lụt kéo dài ở Thái Lan, nhiều nhà sản xuất công nghiệp lớn phải dồn sản xuất sang địa chỉ mới để tiếp tục duy trì sản xuất, mà Việt Nam là nơi có lợi thế.
Lãng phí thời gian cũng có thể là do những công trình xây dựng kéo dài, không chỉ gây thêm tốn kém trong đầu tư xây dựng mà còn tổn thất về sản phẩm trong thời gian chậm đưa công trình, nhà máy vào sử dụng. Đó cũng là những cuộc họp (như họp toàn ngành, sơ kết, tổng kết, họp để truyền đạt nghị quyết, chủ trương, v.v…) không được chuẩn bị kỹ, tốn kém thời gian (và tiền bạc đi lại) của người dự mà kết quả không nhiều.
Tiết kiệm, chống lãng phí hơn nữa
Về những giải pháp để thực hành tiết kiệm, chống lãng phí, đã có nhiều văn bản đề cập, nhiều chủ trương được ban hành, nay cần được tổ chức thực hiện có hiệu quả hơn. Từ thực tế, xin nhấn mạnh một số giải pháp chủ yếu sau đây.
Một là, đổi mới công tác quy hoạch. Đó là các quy hoạch về phát triển ngành, phát triển vùng kinh tế,... làm cơ sở cho việc sử dụng đất đai, vốn đầu tư, đào tạo nhân lực, nhất là để thực hiện chủ trương tái cơ cấu nền kinh tế, đổi mới mô hình tăng trưởng. Trong đổi mới công tác quy hoạch ngày nay, điều quan trọng là xác định rõ những công trình cần thiết được đầu tư bằng nguồn vốn nhà nước, còn những công trình nào cần huy động vốn của dân và nước ngoài (bằng nhiều hình thức như BOT, PPP,…).
Việc quy hoạch xây dựng cần gắn với quy hoạch sử dụng đất đai, đặc biệt là hạn chế chuyển đất nông nghiệp sang đất phi nông nghiệp. Đang có dự kiến đến năm 2015, diện tích các khu công nghiệp sẽ là 150.000 hecta, tăng gần 80.000 hecta so với hiện nay, đến năm 2020 sẽ là 200.000 hecta; đây là một vấn đề lớn, song dù sao, phải giữ cho được 3,8 triệu héc ta đất lúa, để bảo đảm an ninh lương thực.
Quy hoạch phát triển các ngành công nghiệp chế biến để nâng cao giá trị các tài nguyên khoáng sản, khắc phục tình trạng xuất khẩu tài nguyên thô cũng là một yêu cầu để thực hành tiết kiệm, chống lãng phí tài nguyên đất nước.
Hai là, thực hiện công khai, minh bạch và trách nhiệm giải trình trong hoạt động của bộ máy nhà nước. Cần công bố công khai các cơ chế, chính sách ngay từ khi bắt đầu soạn thảo, công bố công khai các khoản chi tiêu của ngân sách nhà nước (trừ những bí mật thuộc quốc phòng, an ninh), trong đó đặc biệt là đầu tư công, công bố công khai các dự án, quy hoạch, v.v… Việc công khai hóa các nội dung ấy gắn với trách nhiệm giải trình, sẽ tạo nên một phong cách làm việc gắn với dân, qua đó người dân, các tổ chức xã hội dân sự sẽ có thể góp ý kiến, hiến kế cách làm hay hoặc trực tiếp thực hiện một số dịch vụ công do Nhà nước chuyển giao và nhất là kiểm soát, phản biện về các khoản chi tiêu của ngân sách sao cho tiết kiệm và đạt được hiệu quả kinh tế - xã hội cao nhất.
Thực tế cho thấy: việc công khai, minh bạch gắn với trách nhiệm giải trình của bộ máy nhà nước có ý nghĩa rất quan trọng để khắc phục tư duy nhiệm kỳ và lợi ích nhóm trong việc hình thành cơ chế, chính sách, trong các quy hoạch sử dụng đất, trong đầu tư công và sử dụng tài sản công, v.v…bảo đảm cho đất đai, tài nguyên của dân được sử dụng tiết kiệm, có hiệu quả, phục vụ lợi ích của đông đảo nhân dân. Điều này cũng cần được thực hiện gắn với công cuộc cải cách hành chính, nhằm giảm bớt những thủ tục không cần thiết, có thể giảm bớt chi phí về tiền bạc và thời gian của dân và doanh nghiệp, cũng tức là tiết kiệm chi phí cho xã hội.
Và cuối cùng, cần thực hiện cuộc vận động tiết kiệm, chống lãng phí trong sinh hoạt của nhân dân. Trong xã hội hiện nay, đang có những hiện tượng thiếu tiết kiệm, tiêu xài xa hoa, lãng phí trong dân và một số doanh nhân có thu nhập cao. Trong dân, ở một số nơi, ma chay, cưới xin đang có xu hướng hình thức tốn kém, có khi kéo dài nhiều cuộc, nhiều ngày. Sự quá mức, quá đà trong tiêu xài của một bộ phận dân cư cũng rất đáng suy nghĩ. Có những bạn trẻ sắm chiếc túi xách đeo vai 20 – 30 triệu đồng, đôi giày mười mấy triệu, rồi ngày 8-3 mua tặng bạn gái lọ nước hoa hàng hiệu giá cả chục triệu đồng. Rồi điện thoại di động đắt tiền thay xoành xoạch, những chiếc ôtô đời mới nhất giá đến hàng chục tỷ đồng, nói chung là toàn đồ “xịn” với giá cũng “xịn” nốt để “thể hiện đẳng cấp”. Có thể có người cãi: “Tiền của tôi và tôi kiếm được nó một cách hợp pháp thì tôi có quyền tiêu”. Và đúng là luật pháp cũng không thể cấm người ta tiêu tiền trong túi họ.
Vì vậy, cần tiếp tục phát động phong trào tiết kiệm chi tiêu trong toàn dân, nhắc nhở mọi người tiêu pha phù hợp với mức sống của đại đa số nhân dân và không phù hợp với truyền thống cần kiệm của người Việt Nam. Các phương tiện thông tin đại chúng, các tổ chức quần chúng, các gia đình… nên góp ý một cách có lý có tình để người ta “tâm phục khẩu phục”, biết dừng bước trước những tình huống tiêu tiền không suy nghĩ, lãng phí và như vậy là có tội với người nghèo! Cần vạch rõ đây chính là một biểu hiện của sự sa sút về văn hoá ứng xử, văn hoá tiêu tiền của một bộ phận dân cư trong xã hội, là những xa lạ với nếp sống cần kiệm của dân tộc ta. Huống chi, đất nước còn nghèo, GDP mới chỉ có trên 100 tỷ đôla Mỹ, bằng doanh số của một công ty loại vừa trên thế giới. Các phương tiện thông tin đại chúng cũng cần có thái độ nghiêm khắc hơn trong việc phê phán những xu hướng chi tiêu không lành mạnh, lãng phí trong chi tiêu này.
Và một giải pháp cơ bản hơn: đó là tăng cường quản lý các khoản chi tiêu công, ngăn chặn mọi sự rò rỉ, khắc phục tệ nạn tham nhũng, để khi đồng tiền được thu về không dễ dàng thì cũng sẽ được chi ra một cách có cân nhắc, không dễ vung tay, lãng phí kiểu “tiền chùa”.
Vũ Quốc Tuấn *
* Tác giả nguyên là Trợ lý Thủ tướng Võ Văn Kiệt, thành viên Ban nghiên cứu của Thủ tướng giai đoạn 1993-2006.


Xài hàng hiệu, đã thoát khỏi nô dịch hóa?
Đây là tiêu đề bài viết của Nguyễn Nguyên Thảo trên Diễn đàn “Chi bạo trở thành lối xử” do báo Sài Gòn Tiếp Thị mở ra vào đầu năm nay.
Theo kết quả khảo sát tiêu dùng của tổ chức MasterCard World Wide với 10.502 người ở 24 quốc gia và vùng lãnh thổ khu vực châu Á-Thái Bình Dương, châu Phi, Trung Đông thì, ưu tiên số một cho ăn chơi giải trí, Việt Nam dẫn đầu với 86%, Hàn Quốc 78%, Hong Kong 75%.
Ngày nay, chuyện giới thượng lưu Việt Nam khoác lên người hàng chục ngàn USD là bình thường. Nhưng không phải ai cũng hiểu hết thông điệp, “giá trị ký hiệu học” mà từng món hàng đó mang lại.
Kỷ nguyên Đẹp (Belle Epoque) xuất hiện ở châu Âu những năm đầu thế kỷ 20, với triết lý phô trương sự thịnh vượng, sang trọng, giàu có và đẳng cấp xã hội qua sở hữu tiêu dùng. Có lẽ khái niệm “hàng hiệu” ra đời trong khoảng thời gian này. Với sự giao lưu sớm, Thượng Hải trở thành nơi tiếp thu tinh thần hưởng thụ và phù phiếm của Kỷ nguyên Đẹp từ những năm 1920 với sự thâm nhập ào ạt của những dòng hàng hiệu châu Âu. Nhưng những người tiêu dùng hàng hiệu đầu tiên ở châu Á là dân Nhật Bản. Sự ưa chuộng phương Tây, Tinh thần thoát Á sau thời kỳ Edo bí bức vì bế quan toả cảng kéo dài. Những trận “mưa Âu” làm thay đổi diện mạo Tokyo với hàng hoạt cửa hiệu như Burberry, Baccarat… mọc lên hấp dẫn giới thượng lưu Xứ sở Anh đào.
Một thế kỷ trôi qua kể từ Kỷ nguyên Đẹp, theo Radha Chadha và Paul Husband, hai chuyên gia về tiếp thị và kinh doanh bán lẻ ở châu Á, đồng tác giả cuốn Tình yêu hàng hiệu – thì mối tình của người châu Á với hàng hiệu đang “bùng nổ”. Hai chuyên gia này đưa ra con số gây giật mình: Người châu Á đang tiêu thụ 50% lượng hàng hiệu thế giới. Sự đổ bộ của những hãng hàng hiệu lớn thế giới không chỉ tập trung vào các nơi giàu có và có thị dân khá giả có “bề dày” xài hàng hiệu như Thượng Hải, Tokyo, Hong Kong, Seoul mà đang chinh phục cả những đô thị mới nổi ở Ấn Độ, Thái Lan, Indonesia và Việt Nam.
Quả thật, quan sát thị trường Việt Nam, đặc biệt là TP.HCM, trong chừng ba năm trở lại đây, có thể thấy sự đổ bộ khá ngoạn mục của những hãng hàng hiệu lớn trên thế giới. Có lẽ còn lâu mới đạt đến một lối sống tiêu dùng hàng hiệu ở một quốc gia đang phát triển và độ “dân chủ hoá hàng hiệu” còn rất thấp. Song, tâm lý sử dụng hàng hiệu để thể hiện đẳng cấp xã hội, gây sự nổi trội đặc biệt trong đám đông hay xa hơn, có nhu cầu phô trương sự sành điệu là phổ biến. Những cửa hàng quần áo Gucci, Louis Vuitton... sáng đèn trên trục đường trung tâm, những shop mỹ phẩm, nước hoa Lancôme hay Chanel trong Diamond Plaza, Vincom hay Parkson đông người lui tới, trong những hội thảo ký kết các thương vụ lớn, có thể gặp những quý ông xài bút Mont Blanc, đồng hồ Hamington và điện thoại Vertu, đi xe Lexus...
Trong thời kinh tế khó khăn, vẫn có không ít các nữ tín đồ của hàng hiệu mua những tour du lịch sang Hong Kong, Tokyo hay thậm chí Paris để mua sắm hàng hiệu cho thoả sức. Hàng hiệu đang chiếm lĩnh suy nghĩ thường trực của không chỉ những người giàu mới nổi mà còn của một bộ phận lớn giới trẻ muốn khẳng định bản thân, sự sành điệu. Một bài báo viết về “văn hoá hàng hiệu” trên tờ Phong Cách, kể về chuyện anh ta cảm thấy thật sự xấu hổ khi bị khách hàng phát hiện chiếc đồng hồ hiệu Longines anh đang mang là hàng nhái. Và anh ta kết thúc bài báo: “Câu thành ngữ “chiếc áo không làm nên thầy tu” hoàn toàn không đúng trong thời điểm này”.
Giữa một người tiêu dùng hàng hiệu bị nô dịch bởi món hàng và người biết sử dụng hàng hiệu như một phương thức biểu hiện lối sống, trải qua một bước tiến hoá dài. Theo hai chuyên gia Radha Chadha và Paul Husband, có năm giai đoạn tiến hoá trong tâm lý tiêu dùng hàng hiệu, đó là: 1/ Nô dịch hoá; 2/ Bắt đầu có tiền; 3/ Khoe của; 4/ Hoà nhập; 5/ Lối sống. Nếu theo phân loại giai đoạn của các chuyên gia trên, thì có thể thấy rằng, Nhật Bản, Singapore... là những nơi thị trường số đông đã tiến hoá ở đẳng cấp cao, trở thành lối sống, trong khi đó, Hong Kong, Đài Loan, Hàn Quốc còn ở giai đoạn hoà nhập, Trung Quốc nằm lại ở giai đoạn “khoe của” và Ấn Độ, Thái Lan, Malaysia chỉ ở giai đoạn “bắt đầu có tiền”.
Việt Nam đứng đâu trong năm bước tiến hoá trên?
N.N.T



Sao cũng tằn tiện
Không tiêu xài quá hoang phí như một số nghệ sĩ nổi tiếng khác, rất nhiều ca sĩ, diễn viên Hollywood sẵn sàng dùng quần áo cũ, vé máy bay hạng thường… để bảo toàn túi tiền của mình.
Nữ diên viên Halle Berry luôn chi tiêu khá cẩn thận vì lo sợ một ngày sự nghiệp của cô có thể xuống dốc. Cô bộc lộ: “Tôi sống rất đạm bạc. Tôi cũng tiết kiệm tiền bởi tôi lo đến ngày mọi thứ sẽ dừng lại. Vì thế tôi phải tiết kiệm tiền cho ngày đó để mình có một cuộc sống yên tâm và thoải mái”. Cùng suy nghĩ này, cô đào xinh đẹp của phim “Những bà trợ kiểu Mỹ” Eva Longoria cũng cho rằng, chính cha mẹ đã giúp cô trở thành một người không tiêu xài lãng phí và học cách sinh tồn bằng mọi cách.
Kiếm được hàng triệu đô từ loạt phim “Người nhện” nhưng thật ngạc nhiên khi nam diễn viên Tobey Maguire tiết lộ anh không bao giờ biết vung tay quá trán: “Lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó, tôi có tham vọng kiếm thật nhiều tiền để có được sự đảm bảo và thoải mái trong cuộc đời. Khi tôi bắt đầu làm được điều đó thì tôi cũng trở nên rất cẩn trọng với đồng tiền. Tôi không muốn đẩy mình vào cảnh tiêu tiền quá nhiều đến độ phải lao đầu vào công việc để kiếm bù lại”.
Rất nhiều “sao” người Việt hiện nay sẽ phải chạnh lòng và nể phục khi biết nam ca sĩ danh giá như Justin Timberlake lại có thể mua quần áo mặc cả năm, còn nữ ca sĩ bốc lửa Beyonce vẫn thường dùng vé máy bay hạng Economy cũng như không dùng quá nhiều tiền vào thời trang: “Có một số chiếc túi thật đẹp, nhưng tôi không mua một chiếc Hermes Birkin (220 triệu Bảng) bởi tôi nghĩ chúng quá đắt”.
AN BÌNH


Ý kiến
Thực tế là nhiều người dân đang chi tiêu vượt quá mức thu nhập bình quân, tiêu dùng lãng phí, thiếu ý thức tiết kiệm. Và chính tâm lý sính hàng ngoại đã khiến cho cuộc vận động Người Việt dùng hàng Việt chưa thực sự đi vào cuộc sống. Công tác tuyên truyền, giáo dục về thực hành tiết kiệm, chống lãng phí cũng chưa được quan tâm đúng mức và chưa tạo được dư luận xã hội. Phùng Quốc Hiển, Chủ nhiệm ủy ban Tài chính - Ngân sách, Ủy ban Thường vụ Quốc hội
Chúng ta không thay thế kinh tế thị trường nhưng chúng ta có thể loại trừ lãng phí bằng các đạo luật và nhất là bằng hành động của chính mình. Nếu nửa số dân Châu Âu thôi dùng xe riêng để đi làm thì ô nhiễm sẽ giảm đi 30%. Đành rằng khu vực ngành ô tô sẽ mất 4,5 triệu chỗ làm nhưng sẽ có 8 triệu chỗ làm trong ngành vận tải công cộng.  Alain Lipietz, Nhà kinh tế học
Chúng ta hãy thôi nghĩ rằng các lãng phí là tất yếu bằng cách cải tiến hoặc bán lại các đồ cũ và khước từ cuộc tấn công của quảng cáo. Cần đoạn tuyệt với ảo tưởng về sự giàu có và cần phân biệt việc sử dụng hợp lí với việc sử dụng lệch lạc. Tại sao trả tiền điện, tiền vận chuyển, tiền nhà, cùng một giá mà không phân biệt tiêu dùng cần thiết với tiêu dùng thừa? Hơn nữa, nhà làm luật cần phải lập ra một hệ thống giá cả tùy theo việc sử dụng. Paul Aries, Giáo sư Khoa học Chính trị
Thật buồn khi biết một chuyên gia kinh tế nước ngoài làm việc nhiều năm ở Việt Nam đã nhận xét: "Chúng tôi thấy người Mỹ làm nhiều tiêu nhiều, người Nhật làm nhiều tiêu ít, còn người VN làm ít tiêu nhiều. Hiếm có nước đang phát triển nào lại lắm xe xịn như VN. Trong khi đó, Ấn Độ xe hơi trên đường phố trông khá cục mịch, hầu hết xe nội". Lê Thị Hà, Sinh viên Đại học Thương mại
Việc xài sang quá cỡ sẽ để lại nhiều hệ luỵ khôn lường. Trước hết, tiêu dùng hoang phí từ những đồng tiền không do mồ hôi công sức của mình bỏ ra khiến trẻ dễ sống ích kỷ, không biết tôn trọng giá trị lao động của người khác, dễ nảy sinh lối sống hưởng thụ, đua đòi. Về sau khi điều kiện sống không phù hợp, không đáp ứng đủ các nhu cầu, dễ nảy sinh tham lam, vụ lợi, trộm cắp... Thu Thủy (người dân)
Nguồn: http://www.tgvn.com.vn/Item/VN/BAICHU/2011/11/E02EA03BF2CE75BD/