Dương Danh Dy (lược dịch)
Bộ mặt thực của đất nước Bắc
Triều Tiên như trong bài viết dưới đây của người Trung Quốc quả khiến
chúng ta kinh hoàng. Nhưng khi nỗi kinh hoàng qua đi, thử ngẫm nghĩ một
chút, một câu hỏi sẽ vẩn lên trong óc: Tại sao giờ đây ông anh “môi hở
răng lạnh” với đứa em “đầu bò đầu bướu” nhưng chưa hề tỏ ra bất kính với
anh, lại có những lời bêu riếu em tàn tệ đến vậy? Hãy cứ mở các trang
mạng chính thống của TQ mà đọc những bài họ viết về Việt Nam trước thềm
Đại hội Đảng lần thứ XI thì có thể tìm ra lời giải đáp. Điều đáng nói là
sau khi vừa công bố những bài chỉ trích ác độc về tình hình khó khăn
nhiều mặt trước Đại hội Đảng CS của nước ta, kẻ xưng xưng “16 chữ vàng”
kia đã lập tức gửi một lá thư sang chào mừng Đại hội “đảng đồng chí” với
giọng rất ngọt ngào; đồng thời, cùng một lúc với người mang thư đến Hà
Nội, là sự triển khai liền lập tức Hải quân Trung Quốc cho một cuộc diễn
tập đại quy mô, hùng hậu ở vùng biển Hoàng Sa của Việt Nam. Thử hỏi,
trước nay có một đấng đàn anh nào biết tính toán “tình cốt nhục” chỉn
chu, hoàn hảo đến thế hay không, và có đám đàn em nào, dù có chút tỉnh
táo, không “tưởng bở” đi nữa, cũng trở tay cho kịp?
Bauxite Việt Nam
|
Dưới đây là lời kể của một ngưòi Trung Quốc sau khi thăm Bắc Triều Tiên bằng đường du lịch. Xin giới thiệu để tham khảo.
Ấn tượng sâu sắc sau khi đến Triều Tiên là thấy
nghèo. Tôi vuợt sông sang Triều Tiên qua cảng Huy Xuân, một đồng bào gốc
Triều Tiên đi cùng xe bảo tôi, cứ nhìn cảnh mùa màng ruộng đồng là biết
đã tới Triều Tiên. Đúng thế, cây lúa bên Triều Tiên chỉ cao bằng một
nửa của Trung Quốc, xác xơ tiêu điều đến trâu bò cũng không thèm ăn. Vừa
tới cửa khấu đã thấy một đứa bé bẩn thỉu hỏi chúng tôi có Nhân Dân tệ
không. Thế mà trước khi tới, hướng dẫn viên du lịch đã bảo chúng tôi
không được cho họ cái gì. Điện thoại di động, và mọi tạp chí, sách của
chúng ta đều không được mang theo sang Triều Tiên, nếu không sẽ bị tịch
thu. Ở chỗ dễ nhìn nhất của cửa khẩu có một biểu ngữ lớn, nguời bạn gốc
Triều dịch cho tôi biết: “Mặt trời của thế kỷ XXI là tướng quân Kim Nhật
Thành”. Sau này chúng tôi tới các nơi khác đều thấy biểu ngữ lớn đó.
Chúng tôi được biết tiền luơng trung bình của Triều Tiên là 100
Von/tháng, tương đương với hơn 400 NDT. Ở khu công nghiệp thì cao hơn
nơi khác nhiều lần, tới 2000 Von/tháng.
Từ cửa khẩu tới trung tâm thành phố khoảng hơn 40 km,
nhưng chiếc ô tô chúng tôi ngồi phải đi mất hơn hai giờ. Trên đường đi
nhìn thấy thảm cảnh của nông dân. Không thấy ô tô ngoài mấy chiếc kiểu
Liên Xô từ những năm 50… Những xe do trâu bò kéo đều là bánh bọc sắt chứ
không có bánh cao su.
Cửa hàng chúng tôi ăn cơm là nơi dành cho người nước
ngoài, các thứ bên trong đều là hàng Trung Quốc, nhưng đắt gấp đôi ở
Trung Quốc. Trong thành phố không thấy cửa hàng, cũng không thấy bệnh
viện, người đi trên đưòng đều mặt mũi vàng ủng. Con trai hầu như không
thấy người nào cao hơn 1,7m (coi như bị lùn), phụ nữ không thấy người
già nhưng chẳng thấy các đường cong đâu cả. Tôi còn nhớ tại một cửa hàng
bán thuốc lá mà chỉ có ba bao thuốc với ba chủng loại khác nhau. Thậm
chí có cửa hàng chuyên môn bán đinh mà chỉ có ba rúm nhỏ hơn nữa còn bị
rỉ. Kẻ cắp rất nhiều, hướng dẫn viên du lịch người Triều Tiên dặn chúng
tôi chú ý. Đặc sắc lớn trên đường phố là quân nhân rất nhiều, tôi đoán
có lẽ tới một phần mười.
Những nơi đẹp nhất là nơi Kim Nhật Thành đã tới tham
quan, đó là một gia đình nông dân và ngư dân trông rất đẹp. Trong nhà
đầy đủ đồ dùng bằng điện, lại có một bà già và hai đứa trẻ, nhưng mặt
mũi ngây ngô không dám nói chuyện với chúng tôi. Tôi nghĩ họ không thể
là người ở tại đó mà chỉ là một đạo cụ mà thôi. Tôi thử mở tủ lạnh,
nhưng không mở được. Những tòa nhà trong thành phố nếu nói theo cách nói
của người Trung Quốc thì đều là loại “bã đậu”, không có xi măng, và
cũng chẳng biết là dùng nguyên liệu gì, cứ từng hàng gạch một mà xây cao
đến sáu, bảy tầng, Nhìn bên ngoài bằng mắt thường cũng thấy những chỗ
cong cong, xiên xẹo, không biết vì sao vẫn có người dám vào ở.
Điều có ý nghĩa nhất là xem một buổi trình diễn của
học trò tại chỗ chuyên dành cho khách du lịch Trung Quốc. Không nói tới
những tình tiết khoa trương đặc sắc Triều Tiên, cái đáng cười nhất là
một bản hợp xướng có tên “Toàn thế giới khâm phục chúng ta”. Nhìn thấy
cảnh này, tôi nhớ lại cuộc sống của chúng ta hơn hai mươi năm trước,
đáng sợ quá…
Ở Diên Biên có một cửa hàng ăn do người Triều Tiên
mở, những người làm ở đó đều là ngưòi Bắc Triều Tiên, các cô phục vụ rất
xinh, cơ thể hấp dẫn, không hề có chút đói khát. Theo người dân bản
địa, bọn họ đều là nhân viên tình báo của quân đội Triều Tiên, tốt
nghiệp Trường đại học Kim Nhật Thành, tố chất rất tốt. Tôi đã tiếp xúc
với một số nhân viên chính quyền Trung Quốc tại Diên Biên và Huy Xuân,
họ cho biết mấy năm trước Triều Tiên nghiêm trị những người chạy sang
Trung Quốc như xuyên giây thép qua cổ tay, xử bắn.., những người bắt
được, nhưng hai năm gần đây chính sách của Triều Tiên có tốt hơn một
chút, không xử bắn nữa, nhưng khi bị giải về nước vẫn bị trừng phạt.
Người Triều Tiên chạy sang Trung Quốc có nhiều không là điều khó nói,
nhưng không chỉ có hai, ba mươi vạn người, mặc dù ngưòi Triều Tiên đi
lại không dễ, tới thăm người thân cách mươi cây số đều phải qua xét
duyệt nghiêm khắc, do vậy chỉ có dân biên giới Triều Tiên mới có thể
chạy sang Trung Quốc. Nhưng dân bản địa và quan chức địa phương Trung
Quốc vùng đó nói với tôi, không có chuyện chạy sang ta nhiều như vậy
đâu. Xe cộ vào trong đất Triều Tiên chủ yếu chở hàng hóa Trung Quốc.
Người Triều Tiên rất trọng thể diện, hướng dẫn viên
Triều Tiên cho chúng tôi biết chỉ được chụp ảnh tại những nơi chỉ định.
Triều Tiên cũng có VTTH nhưng chỉ có một đài, mỗi ngày phát hai giờ, nội
dung không nói cũng rõ. Nơi tôi tạm trú do một người Nhật gốc Triều mở,
trong nhà nghỉ có nước máy, nhưng vàng khè không thể đánh răng rửa mặt.
Có một thùng sắt chứa nước, sau khi lắng đọng đành miễn cưỡng dùng.
Trong nhà cũng có bình đun nước nóng, nhưng đều đã hỏng. Tôi tìm hỏi
người phục vụ, họ trả lời đây là hàng Trung Quốc chỉ để cho người Trung
Quốc các vị dùng, chúng tôi không sửa chữa được, nói cho chúng tôi đắng
họng. Khi qua cửa khẩu Triều Tiên, bộ đội họ kiểm tra rất kỹ. Dân chúng
Triều Tiên rất chất phác hữu nghị, nhưng tại một cửa biển tôi đã nhìn
thấy một số ngư dân Triều Tiên, họ rất gầy, khi đi đường, nhân lúc hướng
dẫn viên người Triều Tiên không để ý, tôi đã cho một em bé Triều Tiên
ít kẹo và được em này nhiệt tình tiếp nhận.
Đồng bào Triều Tiên của nước ta [người Triều Tiên là
một dân tộc thiểu số của Trung Quốc có nhiều ở mấy tỉnh Đông Bắc Trung
Quốc] thực ra rất quan tâm tình hình Triều Tiên, nhưng chẳng làm gì
được. Tại Huy Xuân, khi nói chuyện với một viên chức gốc Triều, anh ta
nói, sang bên đó ông đừng cho cái gì, vì có thể mang phiền phức đấy.
Nhưng anh ta lại nói thêm, bên đó rất đáng thương, nhưng làm thế nào
được, một người chúng ta làm sao cứu nổi bọn họ. Hôm tới Triều Tiên,
thấy khá nhiều nông dân và bộ đội Triều Tiên đang cắt cỏ, hỏi để làm,
gì, hướng dẫn viên người Triều Tiên cho biết, Đảng Lao động vừa đưa ra
phong trào cắt cỏ, chất đống lại rồi phủ một lớp đất để làm phân bón,
không biết có tác dụng không?… Về nước tôi cứ suy nghĩ mãi: không biết
cái đất nước này rốt cuộc có thể còn duy trì đựơc bao lâu? Bao nhiêu năm
nay, Bắc Triều Tiên tự xưng mình là thiên đường của loài người, nhưng
sau khi Liên Xô tan rã, mất nguồn viện trợ, Bắc Triều Tiên đã lâm vào
cảnh đói rét, hiện nay khẩu phần lương thực được cung cấp hàng ngày chỉ
có 200 gr ngô mà không thể cung cấp theo thời hạn. Số dân Triều Tiên
chết đói hiện nay sợ rằng còn nhiều hơn những năm Trung Quốc bị thiên
tai trước đây.
Dưới đây là hiện trạng Bắc Triều Tiên mà tôi thấy trong chuyến du lịch tại nuớc này:
Phong trào sùng bái cá nhân ghê gớm. Thời Cách
mạng văn hóa, Mao Trạch Đông cũng đã làm sùng bái cá nhân nhưng phong
trào sùng bái cá nhân do Mao Trạch Đông sáng tạo so với phong trào của
Kim Nhật Thành chỉ là yêu ma nhỏ trước yêu ma lớn. Mao Trạch Đông đã
trải qua phong trào cách mạng thực sự, nhưng từng trải cách mạng của Kim
Nhật Thành đều là bịa đặt ra [lược bỏ đoạn nói về những nguỵ tạo của
Kim Nhật Thành]…Nhà, nhà Triều Tiên đều phải treo ảnh cha con Kim Nhật
Thành và phải thường xuyên lau sạch, nếu không sẽ bị xử tội bất kính.
Phiền phức nhất là những bài báo có ảnh cha con Kim Nhật Thành, vừa
không được xé bỏ vừa không được để lung tung, nếu không, khi bị phát
hiện sẽ bị xử tội.
Mặc. Quần áo ở Bắc Triều Tiên theo chế độ
phân phối, công nhân một năm cấp hai bộ quần áo công tác, cán bộ, nhân
viên kỹ thuật nói chung cứ ba năm được cấp một bộ complet vải, cán bộ
trung cấp hai năm được phát một bộ như vậy, học sinh trung tiểu học cứ
hai năm vào dịp ngày sinh của Kim Nhật Thành được tặng một bộ đồng phục.
Do học sinh ỏ độ tuổi nảy cao lớn rất nhanh nên bố, mẹ thưòng phải cơi
nới thêm quần áo. Mua quần áo, vải ở Triều Tiên đều phải có phiếu (tất
nhiên có thể mua phiếu này tại chợ đen với giá rất cao). Giày dép do nhà
nước cung cấp nhưng phải trả tiền, đây là một vấn đề lớn của dân Triều
Tiên hiện nay vì giày dép cung cấp chỉ đi hai, ba tháng đã hỏng, đành
phải mua chợ đen. Tất nhiên cán bộ, con em cán bộ nhất là cấp cao có thể
đi giày tốt, cho nên tại Triều Tiên nhìn giày đi có thể đoán ra thân
phận mỗi ngưòi.
Ăn. Bắt đầu từ năm 1957, Bắc Triều Tiên đã
thực hiện chế độ phân phối thực phẩm, qui định khẩu lương của người lao
động bình thường là 700 gr ngày, quân đội 800 gr, người già 500 gr.
Nhưng từ năm 1973 lấy lý do dự trữ lương thực để chuẩn bị chiến tranh,
khẩu lương mỗi loại người đều phải giảm 10%, năm 1987 lấy lý do chuẩn bị
phong trào thanh niên thế giới đã tuyên bố khẩu lương mỗi loại người
lại giảm thêm 10% nữa, nhưng sau khi phong trào thanh niên thế giới họp
xong, vẫn giữ nguyên định lượng đã giảm. Bước vào những năm 90, định
lượng khẩu lương đã mấy lần sửa đổi, năm 1994 định lượng khẩu lương hàng
ngày của người lao động bình thường là 450 gr. Năm 1995 với lý do lụt
lội, khẩu lương giảm một nửa, năm 1996 lại giảm 1/3 định lượng khẩu
lương, hiện nay khẩu lương của mỗi người chỉ vào khoảng 100 gr/ngày. 100
gr khẩu lương/ngày thì không thể nào duy trì nổi cuộc sống, thế là Bắc
Triều Tiên đề xuất: nhà nước giải quyết 1/3 khẩu lương, đơn vị giải
quyết 1/3, cá nhân giải quyết 1/3. Những người làm việc ở đơn vị khá có
thể nhận được từ đơn vị một số thực phẩm, người có tiền có thể mua thêm
tại chợ đen, chỉ có những người không quyền thế, không tiền là phải đi
đào hái rau củ dại, bóc vỏ cây. VTTH Bắc Triều Tiên đã rêu rao kết quả
nghiên cứu khoa học cho thấy, ăn ít cơm có lợi cho tuổi thọ, rau củ dại
là thức ăn nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều có lợi cho sức khoẻ!
Tại Bình Nhưỡng và một vài thành phố lớn tình hình
còn tạm được, các thành phố nhỏ, nơi xa xôi hẻo lánh tình hình rất xấu,
người chết đói xuất hiện không ngừng. Tuy nhiên đời sống cán bộ cấp cao
lại không có vấn đề, họ vẫn có cuộc sống hào nhoáng, xa xỉ.
Ở. Bắc Triều Tiên không cho phép cá nhân có
nhà riêng, nơi ở do chính quyền, đơn vị cung cấp, chia làm 5 cấp. Cấp 1
là nơi ở của dân chúng, cấp 2 là của cán bộ bình thường, cấp 3 là của
cán bộ cấp phòng và tương đương, cấp 4 là của cán bộ cấp Vụ, Cục, Giáo
sư đại học, cấp đặc biệt là từ cán bộ cấp Thứ trưởng trở lên. Vấn đề lớn
nhất của nơi ở là cung cấp điện, do không đủ năng lượng, mỗi năm Bình
Nhưỡng phải cắt điện khoảng 200 lần, điện áp lại yếu nên đồ điện dùng
trong nhà hầu như không sử dụng được. Để tiết kiệm điện, có nơi còn cấm
dùng bàn là điện, lò điện. Ở Bình Nhưỡng, sợ tổn hại hình tượng quốc gia
người ta đã cấm phơi quần áo ngoài cầu thang, lan can…nhà, mà buộc phải
phơi quần áo trong phòng cho đến khô.
Đi. Diện tích thành phố Bình Nhưỡng không
lớn nên xe đạp là phưong tiện đi lại thuận tiện, nhưng do Kim Nhật Thành
sợ dòng người ngồi xe đạp như ở Bắc Kinh tổn hại hình tưọng của mình
nên đã cấm dùng xe đạp trong nội thành Bình Nhưỡng và giải thích rằng xe
đạp là công cụ giao thông của các quốc gia lạc hậu. Bắc Triều Tiên chỉ
dùng ô tô công cộng. Thế nhưng ra khỏi Bình Nhưỡng sẽ thấy rất nhiều xe
đạp. Tuy vậy giá xe đạp khá đắt, được coi là của báu trong nhà, có câu
nói: mượn vợ thì được chứ không mượn xe đạp được. Để đề phòng mất trộm
xe đạp, dù ở nhà cao tầng, chủ nhân vẫn vác xe lên tận cao.
Bắc Triều Tiên chỉ có một đường cao tốc, nhưng số
lượng xe qua lại rất ít, trung bình khoảng 20 phút mới gặp một xe. Công
cụ đi du lịch đường dài ở Bắc Triều Tiên chỉ có xe lửa. Theo diện tích
Bắc Triều Tiên, đến bất kỳ nơi nào chỉ cần ngồi xe lửa một ngày là tới,
nhưng ở đây tình hình xe lửa đến chậm giờ khiến người ta kinh ngạc, chậm
một, hai ngày được coi là đúng giờ, chậm ba, năm ngày được coi là bình
thường, chậm mười ngày cũng chẳng coi là việc kỳ lạ, cho nên muốn đi du
lịch bằng xe lửa cần mang theo nửa tháng khẩu lương
Vui chơi giải trí. Do sợ dân chúng nghe
được đài phát thanh nước ngoài, nên các máy thu thanh do Triều Tiên bán
chỉ có thể thu được các đài trong nước. Nếu có máy thu thanh của nước
ngoài thì phải mang tới công an cải tạo, để không nghe được đài nước
ngoài. Đài phát thanh Triều Tiên một ngày chỉ phát vài giờ, về cơ bản
chỉ có nội dung ca ngợi cha con họ Kim, ngoài ra chỉ có tin trong nước,
về cơ bản không có tin thế giới. Tỷ lệ phổ cập VTTH tại Triều Tiên rất
thấp.
Vui chơi giải trí phổ biến nhất tại Bắc Triều Tiên là
xem điện ảnh, trung bình mỗi người dân mỗi năm xem 10 bộ phim. Ngoài ra
xiếc người và xiếc thú cũng là thú vui giải trí khá phổ biến. Đáng chú ý
là vào dịp ngày sinh của cha con họ Kim đều có những hoạt động chúc
mừng rất lớn, và đó cũng có thể coi là một hoạt động vui chơi giải trí
của người dân Bắc Triều Tiên
DD D
Theo hzcjcy.com
Dịch giả gửi trực tiếp cho BVN