Ths. Nguyễn Thị Thắm Khoa Ngữ văn, ĐHSP Thái Nguyên |
Từ trước đến nay, nói đến kịch là chúng ta nói đến xung đột kịch. “Xung đột, do đó, là một đặc điểm cơ bản của kịch”(1).
Và nói đến Romeo và Juliet, người ta thường nghĩ, xung đột giữa tình
yêu của Romeo, Juliet và mối thù giữa hai dòng họ là xung đột cơ bản,
xuyên suốt tạo cơ sở để Shakespeare xây dựng vở kịch. Tuy nhiên chúng
tôi nhận thấy vấn đề cần phải bàn thêm.
Như
chúng ta đã biết, có ba dạng bi kịch thường gặp trong các vở bi kịch
tình yêu: xung đột giữa tình yêu của đôi tình nhân và mối quan hệ giữa
hai dòng họ, xung đột trong tình yêu tay ba, xung đột trong thế giới nội
tâm. Romeo và Juliet là một vở bi kịch tình yêu nên nó có những
khả năng tạo ra cả ba dạng xung đột kể trên. Tuy nhiên trong bài viết
này, chúng tôi chỉ chú ý đến dạng xung đột thứ nhất: xung đột giữa tình
yêu của đôi tình nhân và mối quan hệ giữa hai dòng họ.
“ Một mối thù sinh một mối tình”(2)
Juliet
từng ngao ngán thốt lên như vậy khi biết Romeo thuộc về dòng họ
Montague. Bởi hai dòng họ Montague và Capulet vốn có sẵn mối thâm thù.
Chẳng ai biết nguyên nhân của mối thù. Chỉ thấy gia nhân hai nhà gặp
nhau là rút kiếm ra đánh nhau kéo theo cả chủ nhân của họ: Tybalt, ông
già Montague, ông già Capulet. Có thể
khẳng định rằng hằn thù nằm sâu trong tiềm thức của mọi người chỉ cần có
dịp là bùng phát lên khó lòng dập tắt nổi. Đó vốn là chuyện riêng tư
của hai nhà nhưng hai nhà không tự giải quyết được. Vương chủ phải ra
tay can thiệp để ngăn chặn cơn ẩu đả. Và để những cuộc ẩu đả không tiếp
tục xảy ra, vương chủ phải dùng hình phạt nặng nề nhất: cái chết, để răn
đe. Nhưng Shakespeare không để cho vương chủ giải quyết vấn đề một cách
triệt để. Chính vì thế lời nói của vương chủ tuy có hiệu lực giải tán
cuộc ẩu đả nhưng đó chỉ là giải pháp tình thế. Hoà khí được thiết lập
ngay nhưng chỉ mang tính tạm thời. Và sau đó mối thù tiếp tục được “củng
cố” bằng cuộc chạm trán giữa Romeo và Tybalt. Kết cục thật bi thảm:
Tybalt chết, Romeo bị lưu đày.
Mối
thù cũ chưa được xoá bỏ, thù mới lại xuất hiện khiến cho hố sâu ngăn
cách giữa hai nhà như rộng thêm ra. Một lần nữa cách giải quyết của
vương chủ lại nửa vời làm cho những người trong cuộc không mãn nguyện.
Chính Capulet phu nhân đã khẳng định: “Chúng ta sẽ báo được thù”(3).
Nếu dự định báo thù của Capulet phu nhân được thực hiện thì tình yêu
của đôi trẻ sẽ ra sao? Trước mối thù giữa hai dòng họ, Romeo và Juliet
đã suy nghĩ và hành động như thế nào?
Cần
khẳng định rằng Romeo và Juliet đến với nhau bằng những rung động đầu
đời chân thành đằm thắm. Đó là sự gắn bó trong sáng không gợn chút toan
tính của những tâm hồn vốn thuộc về nhau, vốn sinh ra để dành cho nhau.
Romeo
đến với dạ hội nhà Capulet không phải vì đang có ý định theo đuổi
Juliet. Ban đầu chàng khẳng định chàng tới dự buổi dạ hội là để chiêm
ngưỡng vẻ đẹp của nàng Rosaline, người đang khiến chàng thao thức đến
hao gầy. Nhưng rồi mọi chuyện diễn ra nằm ngoài dự kiến của chàng. Trái
tim chàng một lần nữa lại rung lên khi ánh mắt bắt gặp vẻ diễm lệ của
Juliet.
Sự nảy nở những cảm xúc đầu tiên của tình yêu muôn đời vẫn thế. Nó bất chấp mọi khoảng cách tuổi tác, địa vị, danh vọng. Romeo
và Juliet không nằm ngoài quy luật đó. Sau lần gặp gỡ đầu tiên, dù biết
rõ người mình yêu vốn là kẻ thù, cả Romeo và Juliet đều không kiểm soát
nổi tình cảm của mình. Trong khung cảnh êm đềm của vườn nhà Capulet,
Shakespeare đã dành tới 188 dòng thơ để miêu tả toàn bộ đêm thề nguyền
mộng mơ của Romeo và Juliet. Hơn thế nữa, để chứng tỏ sự gắn bó mãnh
liệt của tình yêu say đắm, Shakespeare còn tạo ra những cuộc chia tay
nửa vời đầy lưu luyến. Sự trở đi trở lại của nhân vật trên sân khấu cho
thấy mức độ mặn nồng trong tình cảm của đôi trai gái vừa bước vào giai
đoạn đầu của hạnh phúc đôi lứa.
Như
vậy sau sự choáng ngợp của lần tiếp xúc đầu tiên, Romeo và Juliet đều
đã biết rõ về nguồn gốc xuất thân của nhau, nhưng họ không thật sự dừng
lại trước ngưỡng ranh giới yêu hay không yêu để băn khoăn suy tính. Vậy
tình yêu và thù hận có khi nào va chạm với nhau hay chỉ song song tồn
tại mà không hề biết đến sự có mặt của nhau?
Như
ở trên chúng ta đã biết mối thù giữa hai dòng họ Montague, Capulet thật
sâu sắc khó giải quyết và tình yêu của Romeo, Juliet lại thật đằm thắm
nồng nàn. Chính vì vậy, trên cơ sở đối sánh với lí luận về sự phát triển
và giải quyết xung đột trong một vở kịch, chúng tôi tìm hiểu xem tình
yêu và thù hận với tư cách là “hai lực lượng đối địch nhau của tấn kịch”(4) có phải là cơ sở để Shakespeare xây dựng nên xung đột trong vở kịch này?
Trước
hết chúng tôi xin được trình bày một số quan điểm bàn về cấu trúc của
một vở kịch nói chung. Tìm hiểu vấn đề này, chúng tôi nhận thấy có nhiều
điểm tương đồng trong lí luận của Gustave Freitay, Pospelov, John Peck
và Martin Coyle, Tất Thắng. Chúng tôi lựa chọn ý kiến tổng hợp của Tất Thắng bàn về cấu trúc kịch năm hồi trong cuốn Về thi pháp kịch(5). Đây
chỉ là một dạng cấu trúc của kịch nói chung. Vậy Shakespeare đã thể
hiện các nguyên tắc cấu trúc kịch năm hồi trong việc xử lí mối quan hệ
giữa tình yêu và thù hận như thế nào?
Theo Tất Thắng, trong các vở kịch năm hồi nói chung, hồi I là hồi chứa “tình huống xuất phát, mầm mống xung đột”(6).
Thông thường ở hồi đầu của mỗi vở kịch, nguyên nhân của xung đột thường
xuất hiện rõ ràng với hai lực lượng đối địch. Hơn thế nữa, nguyên nhân
đó thường trực tiếp liên quan đến hai nhân vật chính của cuộc tình.
Trong Romeo và Juliet, ở hồi I, Shakespeare cho biết hai nhà
Montague và Capulet vốn có sẵn mối thâm thù. Nhưng nguyên nhân của mối
thù không được nói rõ, không liên quan đến hai nhân vật chính của cuộc
tình. Tuy nhiên có những tình huống có thể tạo ra mầm mống cho xung đột
giữa tình yêu và thù hận.
Ở
hồi I, Shakespeare có thể để cho Romeo xuất hiện ngay trong cảnh đầu
tiên khi gia nhân hai nhà đánh nhau, Tybalt và hai người cha cũng bị kéo
vào cuộc. Tuy nhiên, Romeo lại không xuất hiện do đang chìm đắm trong
cuộc tình với Rosaline. Chàng cũng không được cha trao cho nhiệm vụ báo
thù. Bởi vương chủ đã có mặt kịp thời để giải tán tất cả nên hai ông già
Montague, Capulet không bị tách khỏi các nhân vật khác và không có cơ
hội so kiếm. Hay trong dạ hội nhà Capulet, Shakespeare để cho Tybalt
nghe thấy giọng Romeo. Nếu anh ta biết Romeo đang hết lời ca ngợi Juliet
và thanh minh cho sự thay đổi mau lẹ của trái tim mình thì chắc chắn
mầm xung đột đã được gieo.
Tuy
nhiên ông già Capulet lại nhận ra thái độ của Tybalt và ngăn lại. Ông
làm như vậy vì ông không muốn chuyện ầm ĩ xảy ra với khách khứa của
mình. Nhưng quan trọng hơn là ông có thiện cảm với Romeo. Ông đánh giá
Romeo công bằng trung thực trên cơ sở thực tế: “Nó đi đứng đàng hoàng lịch sự lắm. Mà nói thực thành Verona này cũng tự hào về một chàng thanh niên công tử đức hạnh và mực thước như nó”(7).
Tất nhiên nếu Shakespeare xây dựng tình huống khác đi: ông già Capulet
là người gây sự, Tybalt can ngăn thì có lẽ ẩu đả đã xảy ra cuốn Romeo,
Juliet vào cuộc. Nhưng Shakespeare không làm như vậy.
Vì
thế, cho đến hết hồi I, những người cha vẫn không được thông báo về
tình cảm của đôi trẻ. Mối thù giữa hai dòng họ Montague và Capulet tuy
gay gắt nhưng bản thân Romeo, Juliet không bị cuốn vào những cuộc đụng
độ và trả thù đẫm máu. Chính vì vậy, theo chúng tôi, ở hồi I, tuy
Shakespeare có tạo ra những tình huống va chạm căng thẳng giữa những
người thuộc hai họ Montague, Capulet nhưng tình huống xuất phát, mầm
mống xung đột giữa tình yêu và thù hận chưa được hình thành.
Sang hồi II: “sự phát triển của xung đột kịch tăng dần, các nút kịch thắt lại”(8).
Nếu Shakespeare chú ý tạo ra xung đột thì đến hồi II có thể ông để cho
Tybalt theo dõi biết được đêm thề nguyền của Romeo, Juliet và gây sự với
Romeo. Nhưng Shakespeare cũng không để cho câu chuyện phát triển theo
chiều hướng ấy. Trong hồi II, thù hận tuy có xuất hiện nhưng chỉ thoáng
qua bởi chi tiết Tybalt viết thư đến nhà Romeo để thách đấu. Và
Shakespeare lại không để cho Romeo nhận được lá thư đó. Còn lại là sự
thăng hoa đến tuyệt đỉnh hạnh phúc của tình yêu từ đêm thề nguyền đến
đám cưới bí mật. Mối quan hệ đối nghịch giữa tình yêu và thù hận vẫn
chưa được thiết lập.
Sang hồi thứ III: “xung đột căng đến mức tưởng như không giải quyết được. Các nút kịch thắt lại”(9). Trong vở Romeo và Juliet,
đến hồi III, có một sự việc xảy ra ảnh hưởng trực tiếp đến mối tình của
Romeo, Juliet. Romeo giết Tybalt rồi bỏ trốn. Juliet vô cùng đau đớn
khi biết Romeo giết Tybalt, nhưng nàng còn đau đớn hơn khi biết Romeo bị
đi đày. Sau khi chia tay với Romeo, Juliet lại bị bố mẹ ép buộc phải
làm đám cưới với Paris. Rõ ràng tình yêu của Romeo, Juliet ở vào tình thế nguy khốn tưởng như không gì cứu vãn nổi.
Nhưng
nguyên nhân của tình trạng nguy khốn trên có phải là mối thù của hai
dòng họ không? Xem xét diễn biến của sự việc, chúng ta thấy Tybalt gây
gổ với Romeo không phải vì biết Romeo yêu Juliet. Còn Romeo, chàng giết
Tybalt không phải vì anh ta ngăn cản tình yêu của chàng mà vì cái chết
của Mercutio. Chàng trả thù cho Mercutio. Sau khi giết Tybalt, Romeo
chạy đến phòng của tu sĩ Lawrence
vật mình than khóc. Chàng lo sợ lòng oán hờn của Juliet. Nhưng nguyên
nhân khiến họ chia lìa lại chính là quyết định của vương chủ. Bên cạnh
đó, có những người thật lòng mong muốn giúp đỡ họ. Chính nhờ thế mà họ
vẫn tiến hành được những nghi lễ của tình yêu trước khi phải chia lìa.
Và thù hận không đủ sức huỷ hoại tình yêu, nó chỉ có thể bắt họ tạm thời
xa nhau theo sự sắp đặt của tu sĩ Lawrence
và chờ đợi hi vọng xum họp trong tương lai. Như vậy thù hận tuy có ảnh
hưởng đến mối tình của Romeo, Juliet nhưng ảnh hưởng đó chỉ mang tính
ngẫu nhiên không phải do các bậc cha mẹ cố tình chia rẽ đôi trẻ hoặc do
đôi trẻ bị dồn đẩy vào cùng đường phải rời xa nhau.
Đến hồi IV: “tạm thời hoà hoãn, xung đột chùng”(10). Trong vở Romeo và Juliet, mặc dù ở hồi III, Capulet phu nhân đã khẳng định: “Chúng ta sẽ báo được thù”(11),
nhưng có lẽ bà nói vậy chỉ để an ủi Juliet hay do quá bận rộn với việc
thu xếp cho đám cưới của Juliet nên kế hoạch của bà không thấy được nhắc
tới ở hồi IV. Cũng chính vì thế mà cho đến hồi IV, mối quan hệ giữa
tình yêu và thù hận không thể phát triển thành xung đột giữa cha mẹ và
con cái hay chuyển hoá thành xung đột giữa tình yêu và trách nhiệm của
đôi tình nhân.
Cuối cùng là hồi thứ năm: “xung đột giải toả, hành động đổ nhanh về chỗ kết thúc của nó”(12). Như chúng ta đã thấy, trong suốt bốn hồi đầu xung đột giữa tình yêu và thù hận không được hình thành cho nên đến hồi V “hành động” vẫn “đổ nhanh về chỗ kết thúc của nó”
nhưng xung đột được giải toả không phải là xung đột giữa tình yêu và
thù hận mà là xung đột giữa hai dòng họ. Trước cái chết của đôi uyên
ương, vương chủ cho rằng thù hận chính là nguyên nhân của kết cục bi
thảm kia. Đó là sự trừng phạt của Chúa đối với hai người cha luôn thù
hằn hiềm khích nhau. Giải thích như vậy không phải không có lí, đặc biệt
đối với mối thù lâu đời khó hoà giải của hai dòng họ Montague và
Capulet. Tuy nhiên theo chúng tôi, cái chết của đôi trai gái không phải
do oán thù của hai gia đình trực tiếp gây nên. Trước khi chết, cả Romeo
và Juliet đều không có một lời nào buộc tội oán thù dồn ép họ vào đường
cùng không lối thoát. Lí do khiến họ lựa chọn cái chết thật giống nhau.
Họ khẳng định họ chết vì tình yêu, chết cho tình yêu.
Cũng chính vì thế mà chúng tôi không đồng tình với quan điểm của Đặng Thế Bính khi ông cho rằng: “Nhưng
Romeo và Juliet có cúi đầu khuất phục trước những trở ngại không?
Không, họ luôn luôn tranh đấu để bảo vệ tình yêu của họ. Mối thù hằn lâu
đời giữa hai nhà đã không ngăn được họ yêu nhau”(13).
Nói cách khác ông muốn gián tiếp khẳng định Romeo, Juliet đã phải đấu
tranh với mối thù hằn lâu đời giữa hai nhà. Nhưng trên thực tế trong
toàn bộ năm hồi của vở kịch thì thù hận giữa hai dòng họ chưa khi nào
trực tiếp xuất hiện với tư cách là một lực lượng đối địch mâu thuẫn gay
gắt với tình yêu nhằm cản trở tình yêu. Những thế lực có thể đại diện
cho thù hận cất lên tiếng nói phản đối tình yêu đều không hay biết gì về
mối tình bí mật của hai người trong suốt bốn hồi đầu của vở kịch. Như
vậy tình yêu của Romeo, Juliet có cần phải đấu tranh với thù hận để tồn
tại không?
Cũng
từ việc khảo sát mối quan hệ giữa tình yêu và thù hận được thể hiện
trong năm hồi của vở kịch, chúng tôi nhận thấy mối quan hệ này không
được thiết lập ngay từ hồi đầu của vở kịch, cũng không được phát triển
lên bởi những tính cách bi kịch. Sự kết nối năm hồi của vở kịch được tạo
ra không phải từ sự gia tăng dần tính chất căng thẳng gay gắt của mâu
thuẫn giữa tình yêu và thù hận trong thế tương phản đối nghịch. Có nhiều
chi tiết ngẫu nhiên xuất hiện chen ngang làm thay đổi hoàn toàn số phận
của nhân vật chính là một trong những nguyên nhân tạo nên kịch tính.
Còn
thù hận không thật sự xuất hiện như một lực lượng độc lập công khai đối
địch với tình yêu. Nó chỉ ngẫu nhiên tồn tại bên cạnh tình yêu và va
chạm với tình yêu một cách vô thức. Tính chất nửa vời đó làm cho mối
quan hệ giữa tình yêu và thù hận không thể chuyển hoá thành xung đột với
những tác động qua lại lôgic biện chứng trong một cuộc đấu tranh mà cả
hai bên đều cố gắng để giành phần thắng bằng mọi cách. Romeo, Juliet
không phải sử dụng đến mọi phương tiện từ mềm mỏng đến cương quyết để
đấu tranh bảo vệ tình yêu của mình. Cha mẹ Romeo, Juliet cũng không cần
phải dùng mọi âm mưu hay thủ đoạn tàn bạo để chia rẽ đôi tình nhân. Mọi
việc diễn ra như cái gì phải đến sẽ đến.
Như
vậy sẽ là cực đoan nếu cho rằng tình yêu của Romeo, Juliet bất chấp sự
tồn tại của mối thù giữa hai dòng họ. Dù có xa cách về thời gian đối với
mối thù xưa, dù không trực tiếp đưa ra những dự kiến về sự phản ứng của
cha mẹ hai bên và không chuẩn bị đối phó với những tình huống xấu có
thể xảy ra, bóng dáng của thù hận vẫn thoáng qua trong tiềm thức họ, chi
phối hành động của họ. Cũng chính vì thế mà đám cưới được tiến hành một
cách bí mật. Nếu hoàn toàn bất chấp thù hận, bất chấp mọi phản ứng của
gia đình, chắc chắn hai người đã công khai ngày lễ của tình yêu và công
khai chống lại tất cả những thế lực cản trở tình yêu của họ.
Chỉ
có điều, theo chúng tôi không phải ngẫu nhiên mà Shakespeare lại để chi
tiết Tybalt hằn học gây gổ chen ngang vào giữa những lời yêu đương đắm
say của Romeo. Nhưng Tybalt lại không có cơ hội ngăn cản tiếng nói tha
thiết của một trái tim đang ắp đầy niềm vui, niềm đam mê cuồng nhiệt. Sự
hằn học bị lọt thỏm giữa bầu không khí vui vẻ hoà bình và thân thiện,
rồi nhanh chóng lịm tắt bởi nơi đó không có chỗ dành cho nó. Đồng thời
nó cho thấy sự khuất phục vô điều kiện của thù hận hẹp hòi trước sự
thăng hoa của tình yêu chân chính.
Nếu
chúng ta cố tình coi thù hận là một lực lượng đối địch thì xét tương
quan giữa hai lực lượng: tình yêu và thù hận, tình yêu luôn giành thế
chủ động, thế áp đảo hoàn toàn. Ban đầu nó bất chấp sự tồn tại của thù
hận, khi bị thù hận vô tình ngăn trở, nó sẵn sàng đạp lên thù hận để
vượt lên với tất cả sức sống kì diệu của nó. Đúng như Lương Duy Trung
từng nhận xét: “Bản tình ca say đắm, dũng cảm và bất khuất dám đạp lên hận thù và lễ giáo phong kiến để giành lấy quyền tự do yêu đương”(14). Hai động từ đạp và giành
được sử dụng nhằm chứng tỏ sự vượt trội hoàn toàn của tình yêu đối với
hận thù và lễ giáo phong kiến. Được khao khát tự do căng đầy chắp cánh,
nó vượt lên mọi vật cản thật dễ dàng để sống thành thực với những gì
mình mong muốn. Tình yêu bất tử ấy thể hiện sức sống mạnh mẽ đáng kiêu
hãnh của con người thời đại Phục hưng.
Đặt
trong bối cảnh của thời đại Phục hưng, thời đại của những tư tưởng nhân
văn chủ nghĩa, chúng tôi nhận thấy sự hợp lí trong nhận định của John
Peck và Martin Coyle: “Như trong Romeo và Juliet, ông (Shakespeare)
cho thấy bản năng tự nhiên của con người, nó thách thức hoặc phản ứng
chống lại những sức ép và sự mong đợi của xã hội mà họ đang sống” (“As in Romeo and Juliet he
can precent natural instincts in people that challenge or react against
the presuces and expectation of the society in which they live”)(15). Chúng tôi cho rằng những tư tưởng về một tình yêu tự do trong Romeo và Juliet đã gặp phải một sức ép từ phía “xã hội mà họ đang sống”.
Thù hận chỉ thể hiện được phần nào sức ép vô hình nhưng mạnh mẽ đó. Nó
không trực tiếp xuất hiện nhưng lại tồn tại ở mọi nơi mọi lúc, thậm chí
có khi thoáng qua trong suy nghĩ của đôi tình nhân, như bầu không khí đe
doạ bao bọc quanh tình yêu. Và tình yêu đã bất chấp tất cả để “thách thức hoặc phản ứng chống lại”.
Chính vì thế dù vượt qua khỏi sự kiềm toả của sức ép, tình yêu tự do
không tránh khỏi mất mát đau đớn. Đó là sự hi sinh cần thiết cho tình
yêu thăng hoa1
_______________
(1) Phương Lựu, Lê Ngọc Trà…: Lí luận văn học. Tập 2. Nxb. Giáo dục, H, 1987.
(2), (3), (11) W. Shakespeare: Tuyển tập kịch (Nhiều người dịch). Nxb. Sân khấu, H, 1994, tr.59, 111.
(4) Phùng Văn Tửu: Cảm thụ và giảng dạy văn học nước ngoài. Nxb. Giáo dục, H, 2003, tr.76.
(5), (6) Tất Thắng: Về thi pháp kịch. Nxb. Sân khấu, H, 2000, tr.264.
(7), (13) W. Shakespeare, Sđd, tr.54, 20.
(8), (9), (10), (12) Tất Thắng, Sđd, tr.264.
(14) Đặng Anh Đào, Hoàng Nhân…: Văn học Phương Tây. Nxb. Giáo dục, H, 2002, tr.214.
(15) John Peck and Martin Coyle: How to study a Shakespeare play, Macmillan, 1993, tr.3.
Tạp chí Nghiên cứu văn học số 3.2008 |