THÔNG TẤN XÃ VIỆT NAM
Tài liệu tham khảo đặc biệt
Thứ Sáu, ngày 26/10/2012
(Báo Le monde diplomatique số 702, tháng 9/2012)
“Để sau đại hội” … Đó là câu trả lời cho mọi đề nghị phỏng vấn với các nhà lãnh đạo Trung Quốc — không loại trừ cả các cuộc gặp không chính thức. Điều gì đang xảy ra đằng sau những bức tường đỏ trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc, chỉ cách Tử Cấm thành 2 bước chân?
Trong khu phố Ngụy Công Thôn, trên vỉa hè rộng
nối Đại học Nhân dân, một trong những trường lâu đời nhất ở Bắc Kinh,
với bến xe điện ngầm cùng tên, Hội đồng nhân dân đã cho dựng một cột báo
điện tử, với màn hình cảm ứng và hệ thống tương tác, cho phép người ta
tự định vị mình trong thành phố. Trên các mặt của cột báo điện tử này,
các áp phích đỏ hiện dòng chữ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), biểu
tượng búa liềm rất bắt mắt, với hình ảnh của những người lao động ưu tú
và các nhà lãnh đạo kiểu mẫu. Phải chăng đây là sản phẩm công nghệ tốt
nhất để biết mình đang ở đâu trong chính sách cộng sản? Dường như ít có
khả năng các nhóm sinh viên, thường đi tiên phong trong lĩnh vực thời
trang, trong cái tháng Sáu ấy, con gái thì quần soóc hay váy ngắn khêu
gợi, con trai thì sơmi bó hoặc áo phông in những dòng chữ tiếng Anh…,
nắm bắt được thông điệp kia. Trung Quốc, nơi sự hiện đại phóng túng nhất
chung sống với những cách thức cổ lỗ nhất, bước đi như vậy đó.
Hội nghị thứ 18 của ĐCSTQ, sẽ diễn ra “vào nửa
cuối năm 2012”, theo thông cáo chính thức, phản ánh nghịch lý này. Đảng
duy nhất, cai quản đất nước kể từ năm 1949, đã hình dung ra một quy chế
gia hạn các ban lãnh đạo trung ương. Những người đứng đầu tổ chức Nhà
nước (tổng bí thư, cũng là chủ tịch nước Cộng hòa, thủ tướng và chủ tịch
Quốc hội) chỉ được bầu tối đa hai nhiệm kỳ và không được quá 10 năm.
Tuổi giới hạn đối với các thành viên của các thẩm cấp quốc gia (ủy ban
trung ương, Bộ chính trị, ủy ban thường trực) được ấn định là 68.
Như vậy, 2012 sẽ là năm chứng kiến một trong
những thay đổi các nhà lãnh đạo lớn nhất chưa từng thấy ở một đất nước
theo chủ nghĩa cộng sản. Trong số 9 thành viên của ủy ban thường vụ Bộ
chính trị (CPBP), sẽ có 7 người bị thay thế; từ 60% đến 65% ủy viên
chính thức ở ủy ban trung ương cũng sẽ phải nhường chỗ. Vậy những người
sắp thăng tiến sẽ được chỉ định theo tiêu chí nào? Điều này thì bí mật.
Gợi nhớ lại các tục lệ thời còn Tử Cấm thành, sự kế nhiệm trong nội bộ
ĐCSTQ được chuẩn bị hết sức bí mật, bằng các trò quyền lực mờ ám, các
mánh khóe xảo quyệt, những động tác giả và những đòn ngầm.
Cách đó hơn 2 nghìn km, ở Quảng Đông, Duyệt Tuệ
(tên nhân vật được thay đổi để tránh gây phiền toái), mặc quần soóc bò,
áo chẽn lụa, mái tóc dài và khuôn mặt trang điểm kỹ, giống như tất cả
các thanh niên xuất thân từ tầng lớp trung lưu, với cuộc sống bình lặng
và thoải mái trong các cuộc tranh luận. Nếu những người bạn của cô từ
chối nói về chính trị, Duyệt Tuệ lúc đầu lưỡng lự, sau đó cũng vui lòng
thổ lộ.
Mẹ làm giáo viên tiểu học, bố là công chức, cô
tốt nghiệp cao học ngành luật tại trường đại học danh tiếng Tôn Trung
Sơn, nơi chúng tôi gặp cô. Cũng như bố mẹ mình, cô là một đảng viên cộng
sản. Cô lập tức giải thích: “Đảng là một kiểu tổ chức ái hữu, như một
mạng lưới để thành công. Phần nào giống như một hiệp hội nghề nghiệp.”
Có nghĩa đó là một đảm bảo giúp cô kiếm được một công việc tốt, có cơ
hội thăng tiến. Ngừng một lát, cô đỏ mặt nói tiếp: “Tôi đã ước mơ được
vào đảng ngay từ bé”. Giống như phần lớn lớp trẻ ở Trung Quốc, cô đã
từng là đoàn viên thanh niên. Cô kể lại với ánh mắt sáng bừng: “Khi tôi
được kết nạp đảng vì tôi là một học sinh xuất sắc, tôi đã rất hạnh phúc.
Đó như là một phần thưởng, Một ngày hội.”
5 năm sau, nhiệt tình ấy đã tan biến. “Nếu được
làm lại, tôi sẽ không làm điều đó vì nó gây ra lắm sự phiền nhiễu. Tôi
mất quá nhiều thời gian cho họp hành khi tôi còn có nhiều mối quan tâm
khác”. Những tháng vừa qua, các chi bộ đảng, thường lơ mơ ngủ, bỗng trở
nên sôi động vì một vụ nổ vang dội phát sinh từ việc cách chức một nhà
lãnh đạo nổi tiếng, ông Bạc Hy Lai, khiến những chia rẽ trong nội bộ PCC
bị phơi bày ra ánh sáng. Duyệt Tuệ nói tiếp: “Nhưng nhất là tôi cứ phải
lặp lại những câu trả lời do đảng viết sẵn. Tôi không được tự do nói
những điều tôi nghĩ. Điều này khiến tôi bị ức chế, bởi tôi cũng có một
sự độc lập trong ý thức chứ”.
Tất nhiên, chính thức mà nói, chẳng ai cấm cô từ
bỏ giọng lưỡi giáo điều chính thức. Nhưng khi đó cô sẽ bị buộc phải
thanh minh và đối đầu với những “đồng chí” có trách nhiệm thuyết phục cô
và đưa cô trở lại con đường đúng.
Trả lại thẻ Đảng và mở sang trang khác ư? Không
thể được. Đó sẽ là một kiểu phản bội chính trị. Có thể cô sẽ tránh đi
bằng cách rời bỏ khu phố của mình: chỉ cần cô không thể hiện là mình
đang sống. Nhưng, nếu có tham gia một hoạt động công cộng hoặc một doanh
nghiệp nhà nước, cô sẽ không tránh được các chỉ thị. Theo lời giải
thích của một đảng viên lão làng, người khó chịu về tình trạng này:
“Chúng tôi không bị bắt buộc phải tin: chúng tôi đến các cuộc họp, nhắm
một mắt và lại tiếp tục như thế…”
Trên thực tế, việc ra khỏi đảng còn khó khăn hơn
việc vào đảng. Thông thường, bí thư đảng ủy (nhà trường, khu phố, doanh
nghiệp hoặc làng xã) chọn ra người mà anh ta cho là xứng đáng đi theo
anh ta. Nếu như, chẳng may, người ta để lỡ cơ hội vào đảng khi còn ở
trường trung học hoặc đại học và thấy rằng tấm thẻ búa liềm rất có lợi
cho sự nghiệp của mình, người ta có thể trình một đơn xin vào đảng, với
điều kiện là có người giới thiệu và phải vượt qua hàng loạt các cuộc
điều tra về công tác cũng như về sinh hoạt cá nhân của mình.
Từ năm 2007 đến 2012, tổng cộng đã có hơn 10
triệu người gia nhập ĐCSTQ. Tổ chức khổng lồ này chính thức bao gồm 80,6
triệu đảng viên — gần bằng dân số nước Đức. Theo những thống kê chính
thức, gần 1/4 số đảng viên dưới 35 tuổi và một nửa từ 36 đến 60 tuổi.
Nghịch lý là: trong khi các nhà lãnh đạo cộng sản (đặc biệt là ở địa
phương) chưa bao giờ bị nhân dân chỉ trích một cách công khai như vậy
thì cũng chưa bao giờ có số người xin vào đây đông như vậy. Đó là vì tấm
thẻ đảng viên là một bảo bối cho những người trẻ (ít ra là cho những
người không giàu) và một đảm bảo sự yên ổn cho đảng với hy vọng rằng nhờ
đó mà quản lý xã hội tốt hơn.
Các đảng viên trẻ có một vị trí được đảm bảo,
cũng như vậy, các nhà trí thức trẻ, trước đây bị coi là “tiểu tư sản”,
nay được người ta trải thảm đỏ dưới chân. V ấn đề là xây dựng một “đảng
ưu tú”, như lời lẽ được nghe thấy nhiều lần. Vì đảng và Nhà nước là một,
nên đất nước cần nhận sự được đào tạo. Và do đó ưu tiên tuyển dụng
trong các trường đại học ở Trung Quốc hoặc ở nước ngoài – một hướng đi
ngày càng được ưa chuộng. Nhưng điều này không áp dụng với các trường
của đảng.
Ngay khi người ta nắm nhũng chức vụ quan trọng, ở
tỉnh hoặc ở cấp trung ương, việc được đào tạo qua nhà trường chính trị
cao cấp này là bắt buộc. Các vị tân quan đến đó để bắt đầu tìm hiểu sự
tinh tế của chủ nghĩa Mác theo kiểu Trung Quốc và của chính sách đương
thời, đồng thời tiếp thu những năng lực ở trình độ cao về mặt hành chính
công. Đôi khi trong cùng một địa phương, như ở Thượng Hải, trường cộng
sản có nguồn gốc từ cuộc cách mạng tồn tại song song với trường hành
chính ra đời từ những cải cách hồi những năm 1980, theo kiểu Trường hành
chính quốc gia (ENA) của Pháp. Các giáo sư Trung Quốc và người ngoài
danh tiếng nhất được mời đến đây giảng dạy, trường Quảng Đông khoe rằng
họ đã mời được những nhà kinh tế học lớn nhất của Mỹ, Internet được sử
dụng tự do. Không cuốn sách nước ngoài nào, dù là mang tính chỉ trích
nhất, bị cấm. Tóm lại, khi cần đào tạo những tinh hoa lãnh đạo của mình,
đảng rất hào phóng.
Mặc dù đã nhiều lần yêu cầu, chúng tôi vẫn không
thể bước qua ngưỡng cửa Trường Đảng Trung ương, ở Bắc Kinh, do Tập Cận
Bình, nhà lãnh đạo số một của đất nước trong tương lai. Thế nhưng hai
nhà báo của tờ Trung Quốc hàng ngày, Trần Hà và Viên Phương, lại đang
đắm chìm trong thế giới riêng biệt ấy, nơi tập trung những quan chức
cộng sản, đến từ các tỉnh, thành phố và thủ đô, Trong tuần đầu tiên, các
học viện (bị tách khỏi thế giới bên ngoài, “ngay cả các thư ký và lái
xe cũng phải đợi ở ngoài cổng trường” – tác giả chú thích), phải trải
qua “các bài kiểm tra để đánh giá trình độ hiểu biết về lý luận của họ,
kể cả các nền tảng của chủ nghĩa Mác”. Sau đó họ được chia theo nhóm để
nghe giảng những đề tài khác nhau: lịch sử đảng, các tôn giáo, vấn đề
các dân tộc thiểu số, chống tham nhũng, ngăn ngừa bệnh sida-HIV… Họ sẽ
họp để trao đổi và mỗi người được hoàn toàn tự do bày tỏ ý kiến của
mình. Nhưng vẫn có sự phân cấp rõ rệt: các học viên hạ cấp (huyện, xã)
không được học, ăn cùng mâm và ngủ cùng phòng với những học viên thượng
cấp (quan chức cấp tỉnh hoặc thủ đô).
Theo Trần Hà và Viên Phương, ở trong trường, có
một lớp học đặc biệt, dành cho các cán bộ từ 45 đến 50 tuổi, là những
người sẽ tạo nên “xương sống của chính phủ trong tương lai” và thông
thường họ học trong 1 năm. Sau 3 tháng đầu tiên chỉ đọc các loại sách
kinh điển, như cuốn Tư bản của Các Mác hay Chống Duhring của Friedrich
Engels, các học viên nội trú sẽ được đào tạo chuyên sâu về tất cả các
vấn đề liên quan thuộc lĩnh vực quản lý: hệ thống lập pháp, soạn thảo
một ngân sách, kiểm soát tài chính, chính sách đối ngoại, quản lý, lãnh
đạo và quản lý nhân sự, diệt trừ tham nhũng, phương pháp giải quyết các
xung đột… Như vậy, họ được tham dự một khóa huấn luyện rất chuyên nghiệp
của các nhà lãnh đạo.
Nhưng trường học này cũng là cái sàng lọc. Hai
nhà báo nói rõ hơn: Ban tổ chức trung ương đầy quyền lực chi phối các
công việc của đảng, các quyết định bổ nhiệm trong chính phủ, giới truyền
thông (cùng với ban tuyên giáo), các trường đại học, các doanh nghiệp
Nhà nước – “thường xuyên cử cán bộ tham dự các lớp học và tham gia các
cuộc tranh luận, để lựa chọn những học viên xuất sắc nhằm đề bạt sau
này. Một giảng viên đã tiết lộ với chúng tôi rằng nếu một học sinh nào
đó bị đình chỉ học tập vì thái độ không tốt trong lớp (…) thì sự nghiệp
chính trị của họ coi như kết thúc.” Chừng ấy điều để nói lên rằng những
người muốn thăng quan tiến chức cần phải uốn lưỡi bảy lần trước khi hé
ra một ý kiến chỉ trích.
“Phần thưởng luôn dành cho người vâng lời, điều
này chưa bao giờ thay đổi”, một cán bộ của ĐCSTQ giấu tên than thở khi
gặp chúng tôi cách đây vài tháng ở Bắc Kinh. Ông ấy nhắc lại rằng các
tiêu chí thăng tiến được xác định một cách chính thức: không dưới 70
tiêu chí, gồm cả trình độ học vấn, thâm niên và, thành tích nếu là người
nắm giữ các trách nhiệm, chẳng hạn trong lĩnh vực đầu tư hoặc môi
trường. Và không được quên quy định nổi tiếng này: Mọi vi phạm quấy rối
trật tự công cộng mà gây tai tiếng trong cả nước sẽ bị cho những điểm
Xấu và điều đó kìm hãm sự nghiệp. Nếu thiếu tính minh bạch, thì sự độc
đoán sẽ ngự trị… và việc tái tạo một thế hệ ưu tú theo hình mẫu sẽ kéo
dài mãi.
“Sau khi mở cửa và cho đến giữa những năm 1990,
một người từ cấp thấp có thể leo cao. Bây giờ thì không thể nữa rồi.”,
ông Dương Kế Thằng, nhà kinh tế học, cựu biên tập viên cao cấp của Tân
Hoa xã khẳng định. Trong một quán café cũ, nằm ngoài đường vành đai 4 ở
phía Nam Bắc Kinh, ông kể lại cho chúng tôi về cuộc phiêu lưu của cuốn
sách “Phân tích các tầng lớp xã hội ở Trung Quốc”, xuất bản ở Hồng Công
(và vì thế được lưu hành một cách giấu giếm), sau đó được xuất bản ở Đại
lục năm 2011 sau 2 lần bị cấm. Tác giả cuốn sách, cũng là đảng viên
cộng sản, không hề bị đe dọa, mặc dù ông đã chỉ đích danh vào một trong
nhũng điểm yếu của hệ thống: sự hình thành một tầng lớp những người
hưởng thừa kế.
Theo ông, “không còn động lực xã hội. về cơ bản,
các chỗ ngồi đã được định sẵn cho các con ông cháu cha, được đào tạo tốt
hơn. Với thế hệ sinh ra sau các cải cách, người ta nói rằng có một sự
phục hồi các tầng lớp xã hội: con em các cán bộ đảng và/hoặc viên chức,
sẽ lại trở thành cán bộ; con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại
quét lá đa”. Điều gì là bình thường ở phương Tây sẽ trở nên không thể
chịu đựng được ở một đất nước rêu rao là “chính quyền nhân dân” và “xã
hội chủ nghĩa” đặc sắc Trung Quốc.
Trên thực tế, “các thái tử”, con các nhà lãnh đạo
lão thành của đảng (phái thái tử), giữ các ghế chủ chốt trong bộ máy (%
số ủy viên hiện nay của Bộ chính trị), và nhất là đứng đầu các tổ chức
công hoặc bán công lớn. Người ta nói rằng họ đang cạnh tranh với các nhà
lãnh đạo xuất thân từ những gia đình khiêm nhường hơn đã kinh qua công
tác Đoàn thanh niên cộng sản, gọi là “phái đoàn thanh niên”, mà tiêu
biểu là chủ tịch Hồ cẩm Đào vàThủ tướng Ôn Gia Bảo. Chủ tịch tương lai,
ông Tập Cận Bình, con trai của ông Tập Trọng Huân, nguyên phó thủ tướng
Trung Quốc (cánh tay phải của cố Thủ tướng Chu Ân Lai), thuộc về phái
thứ nhất, trong khi người ngấp nghé chức Thủ tướng, ông Lý Khắc Cường
lại thuộc phái thứ hai.
Một cuộc đấu tranh giai cấp trong nội bộ ĐCSTQ
chăng? Sự tồn tại những trào lưu tư tưởng khác nhau – không được thừa
nhận một cách chính thức – không dính dáng gì đến gốc gác của các thủ
lĩnh. Trước khi bị loại khỏi chính trường, ông Bạc Hy Lai, lúc đó là Bí
thư thành ủy Trùng Khánh (32,6 triệu dân) và là con trai của một trong
những nhà cách mạng lão thành, đã từng đấu tranh cho các quyền của những
người công nhân – nông dân (dân công) và là kẻ thù công khai của những
người khởi xướng, nhưng cũng là nhà quán quân về những vụ kiện chớp
nhoáng, ít đếm xỉa đến nhân quyền. Cách đó 1500 km theo đường chim bay,
ông Uông Dương, Bí thư tỉnh ủy Quảng Đông, nơi có các xí nghiệp xuất
khẩu lớn, không phải là con nhà nòi cộng sản. Ông muốn là người truyền
bá chủ nghĩa tự do kinh tế, chủ trương mở cửa về chính trị và những
quyền tự do công cộng. Như vậy, thật khó có thể phân tích xã hội Trung
Quốc theo những hệ quy chiếu chính trị của phương Tây: những nhà cải
cách hay bảo thủ, cánh hữu hay cánh tả – mặc dù một số người, trong đó
có cả những người nuối tiếc Mao Trạch Đông lẫn những nhà trí thức đấu
tranh cho các quyền xã hội, thích tự nhận mình là “cánh tả mới”.
Những bất đồng thậm chí có thể được giải quyết
bằng bạo lực (theo nghĩa tượng trưng), như vụ Bạc Hy Lai. Với tiếng tăm
là người xóa bỏ tham nhũng, Bí thư thành ủy Trùng Khánh, bị buộc tội
tham nhũng và nuối tiếc chủ nghĩa Maoít – đã bị Bắc Kinh thẳng tay loại
bỏ. Thủ tướng Ôn Gia Bảo đã khẳng định sự tồn tại “Nguy cơ quay trở lại
thời kỳ Cách mạng văn hóa vẫn tồn tại”.
Các giải thích chính thức này luôn bị lên án
trong các cuộc tranh luận ở chốn riêng tư. Khi mà chính đảng chứ không
phải một tòa án độc lập nào đưa ra bản cáo trạng ấy, thật khó để phân rõ
thật giả. Tuy nhiên, tham nhũng đã ăn sâu ở Trung Quốc đến nỗi người ta
không thể hình dung được rằng nhà lãnh đạo tỉnh Trùng Khánh đã có thể
thay một bè cánh này bằng một bè cánh khác có lợi cho ông ta. Cũng như
vậy, việc ông đã đưa “nhạc đỏ” trở lại gu thời thượng là điều không thể
tranh cãi. Nhưng vì thế mà kết luận rằng ông muốn quay trở lại những
thời điểm tồi tệ nhất của chủ nghĩa Mao ít và của những hồng vệ binh,
thì vẫn còn một bước mà ông không dám vượt qua… Yên Liệt Sơn, một trong
những cựu chủ biên của tờ báo Nam Phương cuối tuần ở Quảng Đông nói
thẳng: “Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả”. Đã nghỉ hưu ở tuổi 60 và đón
tiếp chúng tôi tại trụ sở của nhóm báo chí nổi tiếng về những loạt bài
điều tra thanh trừng này, theo ông, “Một số thái độ có thể gợi lại giai
đoạn Cách mạng văn hóa. Nhưng, kể từ đó, nhân dân đã hiểu biết hơn, tinh
thần cởi mở hơn. Không thể có sự tụt lùi được.”
Là nhà nghiên cứu lịch sử kiến trúc của trường
Tôn Trung Sơn, chuyên gia về những biểu tượng gắn với Cách mạng văn hóa,
giáo sư Phùng Nguyên, sinh ra đúng thời chủ nghĩa Maoít điên cuồng, năm
1964, rõ ràng không có thói quen nói quanh co: “Có thể có những sự hoài
niệm ở những người cổ lỗ nhất. Nhưng chỉ là thứ yếu. Ngược lại, với
những người trẻ, việc gợi lại chủ nghĩa Mao phản ánh 2 thực tế: một là
thái độ bất mãn không tìm được chỗ để bộc lộ cũng như để giải quyết, với
cảm tưởng rằng trước đây xã hội công bằng hơn và thoải mái hơn; hai là
việc thiếu cách nhìn chỉ trích đối với giai đoạn này.” Sự đánh giá chính
thức về Mao và triều đại của ông luôn được tóm lại bằng một câu ngắn
gọn: “70% tốt, 30% xấu”, và những nghiên cứu chỉ trích khó có thể khai
thông một lối đi. Phùng Nguyên hẳn biết điều gì đó khi thấy 2 trong số
các bài viết của ông về thời kỳ này bị cấm đưa vào một cuốn sách tập hợp
các bài giảng của ông. Và người ta hiểu rằng ông đòi hỏi phải có một
công trình nghiên cứu lịch sử trung thực, không bị biến thành một công
cụ, kể cả vì lý do tốt đẹp nào đó.
Vụ tai tiếng của ông Bạc Hy Lai chắc chắn đã
không như vậy nếu như những cuộc tranh luận được tự do hơn và các trào
lưu được công nhận, như điều mà Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đã hứa vào đầu nhiệm
kỳ thứ hai của ông. Lời cam kết đã bị lãng quên, nhưng xung đột về tư
tưởng bên trong bộ máy không vì thế mà không bùng nổ, chủ yếu về vai trò
của Nhà nước (và của đảng), cũng như về các nội dung cải cách xã hội và
chính trị.
Và chủ nghĩa xã hội thị trường theo kiểu Trung
Quốc, trong tất cả các vấn đề trên ư? Người ta đọc được trong một cuốn
sách mỏng chính thức có tên Bạn biết gì về Đảng cộng sản Trung Quốc
rằng: “Đó là một sự áp dụng sáng tạo chủ nghĩa xã hội của Mác và Ăngghen
(…) Quan niệm về hệ thống của nó chứng tỏ một chủ nghĩa Mác đang trên
đường phát triển”. Chắc hẳn không một người cộng sản nào làm theo tư
tưởng cổ lỗ này. Nhưng vấn đề vẫn còn nguyên. Là một chuyên gia về các
mối quan hệ xã hội trong doanh nghiệp, giáo sư Hà Cao Triều, người hay
qua lại giữa Quảng Đông và New York, thừa nhận rằng “thực sự không có
khác biệt giữa chủ nghĩa tư bản Mỹ và chủ nghĩa tư bản Trung Quốc. Nhưng
ở Trung Quốc, người ta cố gắng cải thiện hoàn cảnh của công nhân và
nông dân, đó là điều tự nhiên”. Dù sao thì cũng không thực sự thuyết
phục để định nghĩa về chủ nghĩa xã hội. Dĩ nhiên điều đó giải thích vì
sao người ta đề cao một tư tưởng thay thế: Khổng giáo.
Ông Lưu Cẩm Tường, cựu phó thị trưởng chịu trách
nhiệm về tài chính của tỉnh Quảng Đông tán thành điều này: “Nếu như cho
rằng nhờ chủ nghĩa xã hội mà chúng ta nghe nói đến công bằng nhiều hơn,
thì Thụy Điển còn xã hội chủ nghĩa hơn Trung Quốc. Ở đây, nhiều khía
cạnh của xã hội cũ vẫn tồn tại. Người ta không biết rõ hơn đi đâu. Người
ta không còn những tiêu chí. Không còn hình mẫu. Đánh giá chế độ của
chúng ta như thế nào? Kinh tế thị trường, chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa tư
bản nhà nước… Không một khái niệm nào thực sự cho phép chúng ta định
nghĩa nó. Vì vậy luôn có sự bối rối về đường hướng phải theo. Chúng ta
cần phải thực hiện một công trình lý luận lớn. Người ta có thể cho rằng
mình đang ở giai đoạn tư bản nhà nước như là một phương thức để xây dựng
một xã hội xã hội chủ nghĩa, nơi mỗi cá nhân có vai trò hơn.” Mục đích
này thực sự là đáng khen, nhưng người ta vẫn chưa thấy trong công tác
chuẩn bị cho đại hội của ĐCSTQ một chút bóng dáng nào của sự chuyển
hướng.